– Được, ngày mai mình đi. Mai em sẽ bảo họ chuẩn bị sẵn đồ, chị chỉ cần đến đó chọn là được. Không cần thử từng bộ, tất cả đều được may theo số đo của chị rồi. Thấy em giỏi không? Nhớ thưởng cho người ta đó.
Kết thúc cuộc gọi, mặt nó lại trở về bộ dạng ăn tươi nuốt sống người khác nhưng nhiệt độ phòng tăng lên rồi.
Nó tiếp tục nhìn chằm người đang phát hiểu, anh ta nuốt ực một cái, báo cáo tiếp.
Xong cuộc họp, nó gọi điện cho chỗ áo cưới, dặn dò đầy đủ mới hài lòng ngắt máy.
Nhìn bản báo cáo doanh thu tháng vừa rồi nó cau mày.
– Gọi người phụ trách khu vực phía Đông cho tôi.
Nửa tiếng sau người phụ trách tới. Anh ta khép nép, mồ hôi rịn ra trên trán. Doanh thu tháng vừa rồi chỗ anh ổn định, tự dưng bị gọi?
– Sếp, cho gọi tôi?
Nó lật mấy trang giấy, mặt lạnh ngắt như tờ nhìn người phụ trách:
– Chỗ anh có địa điểm nổi tiếng các cặp tình nhân hay đến đó chụp ảnh cưới?
Người phụ trách ngơ ngác một lúc định hỏi lại xem bản thân có nghe nhầm không nhưng bộ dạng kia tốt nhất không nên hỏi lại.
– A… Đúng rồi. Hàng tháng sẽ có khoảng mười mấy cặp đến chụp ảnh. Chỗ đó công ty mình đầu tư khá nhiều nên rất thu hút khách. Đa số doanh thu của khu vực phía đông là từ đó.
Người phụ trách mất gần nửa tiếng để khái quát sơ lược nơi đó. Đôi lúc nó gật đầu như đã nghe.
– Được rồi, anh về chọn cho tôi 10 địa điểm đẹp nhất ở đó. Trong tuần gửi cho tôi. Anh về đi.
– A… Vâng.
Người phụ trách rời đi vẫn cảm thấy khó hiểu. Không phải bình thường gọi người lên một là khen thưởng hai là mắng sao, mà đại đa số là mắng. Lần này, chỉ thế thôi sao? Kệ đi, không bị mắng là được. Chợt điện thoại rung lên, mở ra xem thấy tin nhắn từ thư ký sếp, thông báo sếp sắp kết hôn. Bàn tay run rẩy, trong lòng không ngừng nghĩ tới vị hảo hán trang anh hùng hào kiệt nào có thể rước được sếp nhà. Đến hôm này phải mời rượu xin kinh nghiệm.
Không chỉ riêng người đó nhận được mà tất cả nhân viên đều nhận, còn có cả hồng bao tặng trước. Tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài, lên cả báo. Thì ai bảo nó có độ ảnh hưởng lớn như vậy.
Có thể nói tình hình hiện tại là ai cũng hiểu cũng biết chỉ có một người không biết thế giới ngoài kia điên đảo muốn tìm ra ý trung nhân của Trần tổng. Hữu Tố đang ở nhà an nhiên ngồi xem phim tình cảm, ăn trái cây. Việc dạy học kia cô đã xin nghỉ rồi. Cũng là tránh phiền phức từ mấy vị đồng nghiệp cùng học sinh. Nếu để thùng giấm nhà cô biết mỗi ngày ngăn bàn cô đều là thư tỏ tình, hoa hồng hay bánh kẹo gì đó nhất định không xong. Lý Hữu Tố vẫn còn muốn bay nhảy ngao du, không muốn làm người thực vật liệt giường đâu.
Đang đến đoạn cao trào thì điện thoại rung lên như báo cháy. Cô lười biếng nhấc điện thoại:
– Sao vậy Kỳ Kỳ?
Bên kia thiếu điều muốn hét thủng màng nhĩ cô:
– Yahhh, Lý Hữu Tố, cậu còn thản nhiên như vậy?
Cắn miếng dưa chậm nhai, nhàn nhạt nói:
– Chuyện gì? Thay đổi chế độ rồi sao?
– Thay đổi cái đầu cậu. Mau lên mạng đọc tin tức đi. Tên nhóc nhà cậu công khai kết hôn rồi kia kìa.
Cô bật dậy, lên mạng gõ. Xây xẩm mặt mày. Fans nữ của thùng giấm nhà cô đang muốn tìm cho ra cô đây này. Cô còn muốn ló mặt ra đường a. Có khi nào vừa ra đường sẽ bị bọn họ đâm chết không.
Gọi cho tên rảnh rỗi kia. Nó vừa nhấc máy cô đã hét lên:
– Trần Dương!! Ai cho em tự tiện công bố hả???
Nó để xa cái điện thoại ra, nhăn mặt:
– Vợ à, trước sau gì mọi người chẳng biết. Với cả chúng ta cũng đâu phải minh tinh gì. Mọi người quan tâm chỉ vì hiếu kỳ thôi.
– Hiếu kỳ cái đầu em. Em có biết trên mạng fan nữ của em đòi tìm tôi nói chuyện không?
Bên kia vang đến tiếng cười:
– Vậy cũng được. Chị chào hỏi mọi người luôn đi. Em đang phỏng vấn trực tiếp trên truyền hình đây ở kênh XX.
Cô điếng người vội bật tivi lên. Quả nhiên bộ mặt hả hê đáng ghét đang nhìn vào máy quay, còn cầm điện thoại.
– Vợ à, thấy em soái không? Chị sau này phải giữ em thật chắc đó. Chị mau nói vài lời với mọi người đi.
Hữu Tố chính thức để lại một câu làm nó nín thinh:
– Mai không cần thử áo cưới nữa.
Nó ôm lấy điện thoại hốt hoảng:
– Vợ!!! Nghe em nói!!! Em không trêu chị nữa!!! Vợ ơi!! Đừng tắt máy mà!!
Tiếng tút tút thân thương vang lên. Nó vội nói vài lời liền rời đi. Bây giờ quan tâm gì đến phỏng vấn nữa. Tự dưng nổi cơn chọc người ta làm gì. Đâu phải không biết da mặt người kia rất mỏng. Chết rồi.
Bộ dạng hớt hải, sợ hãi, hấp tấp của nó cùng đoạn trò chuyện giữa hai người nhanh chóng gây bão trên mạng. Dĩ nhiên đại đa số đều nói nó đáng đời dám đi chọc lão bà. Có người rủ lòng đồng cảm thương xót nó. Còn những nhân viên nó. Được rồi, bọn họ sống từng ấy năm, nhìn mặt sếp từng ấy năm chưa bao giờ thấy mặt sếp biến hoá như vậy. Bọn họ thật bội phục vị kia.
Tình trạng hiện tại của nó là quỳ bàn phím, hai tay giơ lên cao, miệng ngậm quả táo. Cô cầm thước gỗ lâu lâu nó hạ tay thì vụt xuống bên cạnh nó. Nó rưng rưng nhìn cô muốn nói cũng không được. Nửa tiếng trôi qua nó lồm cồm bò dậy, đến cạnh chỗ cô:
– Vợ à, em không dám nữa. Định tạo bất ngờ cho chị mà.
Cô lấy thước đánh vào tay nó. Trừng mắt:
– Em công khai thì thôi đi. Em đằng này dám lôi tôi ra làm trò trước mặt bao nhiêu người. Em chán sống rồi hả?
Nó câu lấy người cô:
– Em lúc đó vui quá mà. Với cả bọn họ đâu biết mặt vợ.
– Sau này sẽ biết. Tôi… Từ giờ đến lúc kết hôn đừng hòng chạm vào tôi. Ngủ cũng đừng hòng.
Nó bày bộ mặt thảm thương.
– Đừng mà vợ. Nhưng mà ngày mai đi thử váy cưới nha. Cuối tuần đi chụp ảnh cưới nữa.
– Không đi đâu cả.
Sau một tháng, cuối cùng cũng hoàn tất. Nó nhìn tập ảnh cưới trên tay mà mừng muốn rớt nước mắt. Tưởng không được chụp chứ. Nó tốn không ít nước bọt, công sức mới thuyết phục được cô đi thử áo cưới rồi chụp ảnh. Nó còn kéo được cô ra nước ngoài chụp. Nó phút chốc thấy bản thân thật quá tài giỏi đi.
Nhưng mà, một tháng nay ngoại trừ ôm ra nó không được làm gì cả. Nó không phải động vật ăn cỏ dù chưa được ăn thịt lần nào nhưng ít ra cũng được ngửi. Nó đói lắm rồi. Chỉ mong thời gian trôi nhanh nhanh chút đến ngày cưới. Không. Đến đêm động phòng thôi.