“Nghiêm”.
Tiếng hô của Quân Kì, Vân Quân bước vào lớp, nhìn một chút rồi gật đầu cho cả lớp ngồi xuống. Để balo của mình xuống ghế, cả lớp hồi hộp, cái sổ đầu bài kia, tuần qua đầy sóng gió.
Vân Quân nhìn vào mỉm cười nhẹ, thật những cô cậu học sinh trước mặt còn nhỏ mà. Quậy chút cũng vui, dù thật ảnh hưởng đến thành tích chủ nhiệm nhưng không gì quá nghiêm trọng phải xử phạt. Quan trọng là vui thôi.
– Lớp trưởng, lớp phó kỉ luật.
Cả hai hồi hộp đứng dậy.
– Quản lớp gì mà bị trừ đến 6 điểm trêи 20?
– Dạ tại, em nghĩ đầu năm nên.
– Giáo viên toán vừa gặp tôi trao đổi, không biết các em có muốn cô Lâm Lâm từ đang rất vui biến thành khuôn mặt băng vào lớp không?
Vân Quân nhìn cả lớp.
– Cái đó là khuôn mặt tập trung, không phải mặt băng.
– Em rành rỏi quá nhỉ Thiên Trúc?
– Dạ…
Thiên Trúc cuối mặt xuống, ai bảo đụng tới người của cậu làm gì.
…
*tút…tút…tút*
Bỗng nhiên từ nãy đến giờ, Quân Kì gọi điện thoại cho Jennie để đi ăn, mà cứ gọi hoài không được. Quân Kì đành lên phòng giáo viên nước ngoài tìm. Lucy đang ngồi xem điện thoại nhàn nhã trả lời.
– Cô ấy có việc gấp ở Netherland nên sáng nay vừa bay rồi, không nói với em à?
– Dạ?
Sao Quân Kì không biết gì vậy, chắc là chuyện gấp, chị ấy đáp máy bay xe gọi ngay thôi, Quân Kì xuống lầu tìm thức ăn để ăn trưa đã, học hai buổi không có gì là vui cả.
– Em ngồi cùng được không?
Quân Kì thấy Vân Quân đang ngồi một mình chờ thức ăn, nhẹ nhàng hỏi, nhận được gật đầu của Vân Quân, cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.
– Hôm nay cô không ăn trưa bán trú hả?
– Lâu lâu đi ăn ngoài một chút.
– À, em tưởng trường hết cơm chứ?
– Phải nấu dư chứ, mà hôm nay em không đi ăn với Jennie sao?
– Ừm…chị ấy về Hà Lan sáng nay rồi.
Phục vụ đưa menu cho Quân Kì, chọn đại rồi mới quay mặt lên, miệng hơi ngập ngừng.
– Mắt cô yếu lắm rồi, đừng khóc nữa, số điện thoại em vẫn còn mà, cần thì cứ gọi, muốn thì cứ nhắn.
– Jennie biết sẽ không hay đâu.
– Chị ấy hiểu mà, đôi lúc trẻ con vậy thôi.
– Cảm ơn em.
– Có gì đâu, cũng tại em, haiz, dù thế nào cũng chỉ nói ra được hai chữ xin lỗi, hai chữ đó cũng vô dụng.
– Miễn được nghe giọng em, dù có là hai chữ gì thì cũng có tác dụng.
– Ưʍ…nghe mùi thính.
Vân Quân nở nụ cười tươi, lâu rồi nàng cũng không cười tươi đến vậy nữa. Quân Kì thấy nàng cười trong lòng cũng vui.
– Tối nay cô rảnh không?
– Chi vậy?
– Đi chơi, chúng ta đi chơi.
– Chúng ta?
– Dạ, chúng ta đi chơi.
…
Quân Kì đưa Vân Quân đến một khu chợ đêm, có rất nhiều món ăn, nhiều nơi vui chơi. Vân Quân cười rất nhiều, tối hôm đó, Quân Kì đưa Vân Quân về nhà. Do cũng rất trễ, nên Vân Quân bảo Quân Kì ngủ lại, mẹ nàng đã đi qua Trung Quốc có việc.
– Em ngủ đỡ ở đây nha.
– Không sao.
Quân Kì chỉ ngủ ở sofa thôi, lâu rồi không được ở bên cạnh bên Quân Kì, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm toát ra. Như chưa bao giờ, chưa bao giờ Quân Kì làm nàng tổn thương.
– Em có mua thuốc này cho cô, rất tốt cho mắt, trước khi ngủ và sáng ra đường phải nhổ mắt.
– Cái này…
– Dù có chuyện gì cũng không được tự hại bản thân như vậy, em không thực hiện được lời hứa đưa cô tới thánh đường, cùng nắm tay đi hoa cổng hoa.
– …
– Nhưng em sẽ thực hiện lời hứa đứng phía sau cô, chỉ cần cô lên tiếng em sẽ giúp đỡ. Và em cũng không muốn thấy cô tự hành hạ bản thân.
– Jennie không nói gì sao?
– Nếu chúng ta không làm gì sai thì không sao cả, miễn là đừng đi qua giới hạn lừa dối chị ấy.
…
[ Nếu chúng ta không làm gì sai thì không sao cả, miễn là đừng đi qua giới hạn lừa dối chị ấy ]
Câu nói đi qua màn thu âm của máy ghi âm, Jennie nở nụ cười, cười chua chát hay là cười mãn nguyện.
– Tình thương em bao la rộng lớn quá rồi Quân Kì à.
Im lặng một chút.
– Thắng không?
…
Một tuần trước…
Vân Quân bước vào quán cafe đã thấy Jennie ngồi đợi, không biết Jennie hẹn nàng làm gì, nhưng nàng nghĩ cũng nên rạch ròi một lần.
– Chào cô.
Vân Quân ngồi xuống đối diện Jennie.
– Tôi đi thẳng vào vấn đề chính, Vân Quân, chúng ta đấu một trận đi.
– Đấu gì chứ?
– Tôi không muốn hai người cứ sau lưng tôi mà quan tâm nhau nữa, cô hiểu đó, đặt vị trí cô vào trong tôi, có khó chịu không?
– Có, sẽ rất khó chịu. Nhưng rõ ràng là cô cướp em ấy từ tôi.
– Ai cướp ai chưa biết được, năm cô gặp em ấy là năm em ấy 14 tuổi, còn năm tôi gặp em ấy, là năm em ấy 6 tuổi.
– Gì chứ?
– Tôi gặp em ấy trước, nhưng người lấy trái tim em ấy trước là cô.
– Quân Kì chỉ mới sắp 15 thôi.
– Vậy là quá muộn đối với cô rồi. Chúng ta mỗi người nắm 50% lợi thế, không muốn cứ mập mờ mãi như vậy.
– Được, thua tự biết rút lui.
…
*Đùng*
Sấm chớp đấm ngang trời, Vân Quân vô thức ôm lấy cánh tay của Quân Kì. Còn Quân Kì liền lo lắng ôm lấy bờ vai của Vân Quân. Quay mặt qua, ánh mắt của Vân Quân nhìn rất si mê, cũng không biết Vân Quân học được cách câu dẫn này ở đâu nữa.
– Đêm nay chúng ta…
– Cô nói nữa là em bỏ về đó.
Vân Quân nhẹ nhàng buông ra, ánh mắt dán vào bộ phim bị bỏ rơi.
– Cô vào ngủ.
– Trốn vào khóc?
– …
– Đừng như vậy nữa.
– Được rồi, tôi sẽ ngủ.
Quân Kì thở dài, nhanh mau hết năm học này, nếu không thực sự Quân Kì sợ cầm lòng không nỗi, tim có bốn ngăn, hai tâm thất hai tâm nhĩ, nhưng nghe bảo tim chỉ chứa một người thôi mà.