Trời gần chập trưa, người mở ra đầu tiên là Quân Kì. Đầu óc vẫn còn hơi nhức, chưa thể nhớ rõ quá, ngỡ người nằm cạnh mình là Jennie nhưng khi nhìn cận khuôn mặt người bên cạnh. Chút bất ngờ nhưng cũng là chút quen thuộc.
Vân Quân cũng bắt đầu tỉnh dậy, toàn bộ kí ức đêm qua như một đoạn phim kí ức chạy trong trí nhớ. Quân Kì bối rối khi Vân Quân vừa mở mắt thì mắt đã nhoè đi vì khóc, hai người họ trong lúc không kiềm chế được cảm xúc thật sự đã làm chuyện không nên làm.
– Sao cô lại phải khóc chứ?
– Tôi xin lỗi, hoàn toàn là do tôi không kiềm chế được bản thân mình.
– Không phải, là do em, em ép cô.
– Em là người say thì biết gì? Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại không biết kiềm chế bản thân.
Vân Quân áp cả khuôn mặt đẫm nước mắt đó của mình vào người Quân Kì. Còn cô thì kê cằm mình lên đỉnh đầu của Vân Quân. Một lát sau, Vân Quân lạnh lùng lên tiếng.
– Em mặc đồ vào rồi rời khỏi đây đi, xem như chưa từng, chưa có chuyện gì xảy ra.
– Nhưng mà…
Ánh mắt Quân Kì dời xuống nơi li ti máu chói mắt trêи tấm ga trắng.
– Em không cần để tâm, rời khỏi trước đi, nếu cố chấp, tình cảm cô trò cũng không còn đâu.
Vân Quân cứ thế bước vào phòng tắm, cả cơ thể đau nhức nhưng cũng thèm than một tiếng, Quân Kì ở ngoài mặc quần áo vào. Im lặng như lời Vân Quân nói. Không muốn ở nhà, Quân Kì qua nhà tìm Thiên Trúc, cứ nằm lì trêи giường, đi đâu cũng không.
– Kể tao nghe đi, chuyện gì?
– Đêm qua tao với cô Vân Quân xảy ra quan hệ.
– Cái gì?!? Mày điên hả?
– Tao không biết sao lại nghĩ tới chuyện đó, tao cũng không biết sao tao lại làm vậy nữa.
– Điên quá rồi, cô Vân Quân nói gì?
– Xem như chưa từng.
– Vậy thì cứ làm như cô nói đi.
– Tao không thể thiếu trách nhiệm như vậy được.
– Mày chắc mày cưới được cô không? Mà mày bảo không thể thiếu trách nhiệm như vậy.
– …
– Ngu vừa vừa thôi. Thà bây giờ, mày giữ được mối quan hệ cô trò thân thiết, rồi dùng mối quan hệ đó bù đắp cho cô.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì nữa? Lấy điện thoại ra làm vài ván xả stress.
Thấy Quân Kì ngồi im, Thiên Trúc bấm vào trận ép Quân Kì chơi.
– Cứu bé! Cứu bé!
Quân Kì cầu cứu Thiên Trúc, chưa gì là ăn bom rồi.
– Từ từ, tới liền, bé má mày.
Thiên Trúc kịp clear hết 1 team để cứu Quân Kì, bơm máu xong cả hai cùng tới bo cuối cùng. Với Thomson và UMP trêи tay. Còn Thiên Trúc là QBZ và AKM.
– Còn 1 đứa!
Quân Kì đã thấy một bé ngay gốc cây, nhanh chống lấy Thomson, dùng đồ ngắm lia một đoạn không gần cũng không xa.
– Yeah! Dăm ba cái top 1.
Thiên Trúc bỏ điện thoại xuống nhìn Quân Kì một cách tức tối.
– Con kia, mày 9 kill top 1 buồn đách gì?
– Cảm giác không an tâm tí nào.
…
– Em về rồi hả? Chị tập nấu mấy món em thích nè, ngồi ăn thử đi.
– Không muốn ăn.
Quân Kì bây giờ không bằng mặt cũng không bằng cả lòng với Jennie. Chuyện cô lỡ làm, cô muốn chịu trách nhiệm, nói thẳng vào mặt Jennie như thế có quá đáng quá hay không.
– Quân Kì à, em ăn đi, chị nấu cực khổ lắm đó.
Quân Kì không quan tâm Jennie đang nắm tay mình nài nỉ, mở tủ lấy quần áo.
– Tôi không có bảo chị nấu, chị làm ơn ra ngoài đi. Tối nay tôi ra ngoài ngủ.
– Đừng vậy mà…chị…chị…
– Chị thế nào? Tôi còn chưa nghỉ xong đâu.
Vừa tới cửa phòng tắm đã nghe tiếng thút thít của Jennie từ đằng sau, Jennie quay mặt vào tường không muốn Quân Kì để ý.
– Chị có thôi đi không?
– Đừng…đừng…đừng bỏ chị, em đừng bỏ chị.
Quân Kì thấy xót trong lòng, vừa quay người lại liền bị Jennie ôm chặt lấy người.
– Tôi ở đây, có đi đâu đâu.
– Đừng lạnh nhạt với chị…xin em.
– Tôi…
– Chị yêu em! Thật sự, nên chị mới nóng giận, lúc đấy chị mới làm vậy, đừng lạnh nhạt với chị.
– Chị có thấy chị đòi hỏi quá nhiều, ai không biết chị nóng giận, tôi là con người, tôi có trái tim, chứ không phải món đồ chơi, chỉ cần chị thích thì có.
– Không, em là chồng chị, không phải món đồ chơi.
Jennie ngẩng mặt, mắt ươn ướt nhìn Quân Kì, Jenie thật, thật, thật rất sợ mất Quân Kì.
– Được rồi, ăn cơm.
Quân Kì bỏ quần áo trêи giường, rồi đi ra trước, những món ăn này, là món Vân Quân thích mà, vì theo thói quen, Quân Kì hay nấu mấy món này khi vào bếp, chắc có lẽ Jennie nghĩ Quân Kì thích.
– Lần sau, đừng nấu mấy món này.
– Tại sao? Em thích mà.
– Chị cứ nấu mấy món chị thích đi, với cả mấy món này cũng không phải món tôi thích.
– Chị thấy em thường nấu, em không thích sao? Hay vì không ngon.
– Vị rất ổn, nhưng vì tôi không thích nữa.
Hết chén cơm Quân Kì liền đi vào trong, Jennie liền dọn dẹp chỗ đó. Trước đây, Quân Kì chẳng để Jennie phải làm gì, bây giờ, Quân Kì cố tình vô tâm, hay thực sự tâm của Quân Kì đang hướng về người khác.
– Để đó đi, có mấy cái, tắm xong cả người, rửa cũng chưa xong, rửa tay ra ngoài ngồi.
Tắm xong vẫn thấy Jennie đứng hì hục, chén thì chưa rửa xong. Lủi thủi đi ra ngoài ngồi, Jennie nhìn bóng lưng của Quân Kì. Sao bây giờ cảm giác vụt mất lại càng lớn thế này.