Về tới nhà hắn đc mấy ngày, nó chẳng nói gì
– Tiểu Băng em dậy chưa – hắn hỏi rồi mở cửa đi vào
– Đừng gọi tôi bằng cái tên đó anh ko xứng – nó lạnh lùng ngồi dậy nói
– ukm, hôm nay em muốn ăn gì – hẳn hỏi
– Tôi muốn ra ngoài – nó nói
– Ko đc – hắn lạnh
– Anh định giam lỏng tôi tới bao giờ – nó nhìn hắn nói
– Trừng nào em yêu anh – hắn thẳng thắng
– Có cần ep buộc như vậy ko, tôi ko yêu anh – nó nói
– Đương nhiên là có, em ko yêu nhưng tôi yêu – hắn nói
– Nực cười, anh mau thả tôi ra, ít nhất đừng xích 2 chan tôi lại, tôi thấy mình thật thảm hại đó – nó nhìn mình rồi nói
– Cái đó mới xứng với em – hắn nói
– Phong đâu – nó hỏi
– Hừ anh ta có đến đây mấy lần nhưng tôi cho người đánh chết anh ta rồi – hắn cười nham hiểm
– Anh….đồ vô sỉ – nó khinh bỉ hắn nói
– Vô sỉ cũng đc cái gì cũng đc, tôi chỉ cần em, tôi sẽ làm tất cả để có đc em – hắn nói ròi đi ra ngoài
1 lát sau
– Em ăn đi – hắn mang đồ ăn sáng lên cho nó
– tôi ko ăn -nó cự tuyệt
– Vậy xem em nhịn đc tới bao giờ – hắn nói rồi măng bữa sáng đi
– Đc thôi – nó nói
1 tiếng sau
Ọc ọc ọc
– Ai cố chịu – nó nhắc nhở mình
5 tiếng sau
Ọc ọc ọc
– mệt quá – nó nản nhưng vẫn chống cự
1 ngày sau đó
– cậu chủ có cần lên xem tiểu thư thế nào ko – cô người hầu hỏi
– Ko sao, cô ấy sẽ chẳng sao đâu – hắn vẫn giận nó nói
2 ngày sau đó
– Cô lên xem tiểu thư thế nào – hắn nói
– Vâng thưa cậu chủ – cô người hầu nói rồi đi lên nhà
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – tiếng hét thất thanh của cô người hầu
– Chuyện gì – hắn lo rồi đi lên xem
– Cậu chủ…Tiểu thư…tiểu thư – cô người hầu run sợ nói
– Sao…Tiểu Băng tỉnh lại…tỉnh lại đi…anh sai rồi tỉnh lại đi….em tỉnh lại đi….anh xin em – hắn khóc bế nó chạy ra xe
Tại bệnh viện
– Cô ấy sao rồi bác sĩ – hắn thấy bác sĩ ra liền hỏi
– Tình trạng bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch, vì bị bỏ đối đến suy nhược hiện giờ vẫn còn sống là tốt lắm rồi, chúng tôi đã chuyền các chất cho bệnh nhân, hiện giờ đang hôn mê, chúng tôi cũng ko biết khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại – bác sĩ nói
– Cảm ơn bác sĩ – hắn nói rồi đi vào phòng bệnh
– Em tỉnh lại đi, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi,….hức….hức…- hắn cầm tay nó nói nước mắt mặn chát lăn dài trên má anh
– Tiểu Băng em đâu rồi – Phong xông vào trong phòng bệnh
– Mày đã làm Gì tiểu băng hả thằng khổn, mày phá đám cưới tao tao ko tính vậy tại sao lại làm khổ tiểu băng như thế hả – Phong cầm cổ áo hắn lên quát
– Tôi thật sự đã sai khi làm vậy nhưng hãy cho tôi 1 cơ hội nữa – Hắn nói với Phong
– Cơ hội nữa Anh nghĩ tôi cho anh sao – Phong đã bớt giận hơn bỏ cổ áo hắn xuống nói
– Làm ơn tôi muốn xin lỗi cô ấy, thật lòng hãy cho tôi thêm cơ hội nữa để chuộc lỗi với Băng Băng – hắn quỳ xuống cầu xin Phong
– Vậy thì tôi sẽ cho anh chuộc lỗi nhưng có điều tôi sẽ ở cùng Tiểu Băng để giám sát – Phong nói
– Đc tôi đồng ý – Hắn nói
– Vậy tôi đi liên lạc với quản gia đây anh cứ ở lại lát tôi sẽ vào ngay – Phong nói rồi đi ra ngoài
1 lúc sau
– Ukm – nó khẽ từ từ mở mắt
– EM thấy sao rồi – hắn nhìn thấy nó tỉnh liền tới hỏi
– Anh là ai vậy – nó hỏi
– Sao em lại….bác sĩ…bác sĩ – hắn chạy ra gọi bác sĩ
– Tiểu Băng em có sao ko – Phong thấy nó liền chạy tới
– Anh Phong anh đi du học về rồi sao – nó thấy vậy nói
– Sao em lại thế này à thế nào – Phong quay ra hỏi bác sĩ
– Có lẽ trong thời gian đó, bệnh nhân có va đạp vào đâu đó, khi chúng tôi khiểm tra thấy trên trán bệnh nhân có 1 vệt máu, có lẽ bệnh nhân đã bị mất đi 1 khoảng kí ức nhỏ – bác sĩ nói
– Vậy sao – hắn trầm ngâm
– Vậy là em ấy bị mất trí nhớ , tôi nhớ lúc tôi di du học là hồi 15 tuổi – Phong nói
– Anh về sớm vậy, ba mẹ em đâu – Băng cười nói
– À cái này…- Phong ko biết nói gì
– Em ngoan nhé….anh là chồng của em hiện tại em đang bị mất trí nhớ – hắn nói
– Cái gì, em đừng tin hắn, anh mới là chồng em, hắn ta phá đám cưới chúng ta – Phong nói
– Thế ư, mặc dù ko biết anh là ai nhưng rất vui đc gặp anh – nó đưa tay ra bắt với hắn
– Rât vui dc gặp em – hắn cưới nhẹ nói
– Vậy ba mẹ em đâu – nó quay ra hỏi Phong
– À ba mẹ em đi du lịch dài hạn rồi, ba mẹ chuyển nhượng công việc lại hết cho em đó, hiện tại em đang làm chủ tịch – Phong nói
– Thế ạ, vậy thế em về nhà đây – nó nói rồi chuẩn bị đứng lên
– Ơ khoan đã, um ờ….thì ờm……hiện tại em đang ở nhà cậu ấy, em nói là muốn sông tự lập lên anh đã đưa em sang nhà cậu ấy ở – Phong nói rồi chỉ vào hắn
– Hay ghê ha – hắn lườm Phong lầm bẩm
– Thế ạ, thế em xuất viện đc chưa ạ – nó hỏi
– À ngày kia nhé em cần kiểm tra lại – hắn nói
– Vâng – nó cười nhẹ