Chap 8: Tình tay ba
Sau đêm hôm ấy, cuộc sống của tôi lại quay trở về quỹ đạo bao đầu. Tôi vẫn là một kẻ khuyết tật, một con bé chẳng làm nên tích sự gì nhưng cuộc sống của tôi đã không còn nhàm chán như trước nữa bởi vì Raito luôn khuấy động nó thay cho những bài nhạc rock chói tai. Chúng tôi chưa thể gọi là thân thiết và trước mặt mọi người chúng tôi như những kẻ xa lạ nhưng chúng tôi thật sự coi nhau là bạn. Khi chúng tôi ở cùng nhau, chủ đề nói chuyện của chúng tôi đều rất đơn giản. Tôi hỏi Raito về những gì mình còn thắc mắc, về sức khoẻ và khoe khoang với cậu ta về món ăn mới mà mình làm thành công. Ngược lại Raito hay chê tôi ngốc, tìm tôi than phiền về những việc ngớ ngẩn đại loại như: “Hôm nay tập Kendo rất mệt” hay “ Tôi thèm bánh mì đen quá!”. Thế là tôi lại được dịp le lưỡi trêu cậu ta: “Thích ra vẻ cool boy hay sao mà tập nhiều vậy?” “ Bánh mì đen? Đùa hả?”
Và rồi mỗi lần tôi lại hiểu Raito hơn, bề ngoài cậu ta lãng tử, phong lưu, đối với tôi cậu ta cứ như con nít nhưng thật ra cậu ta có vẻ rất cô độc và khép kín. Mỗi ngày chỉ nói những thứ vớ vẩn thế thôi nhưng tất cả đều khiến tôi nghĩ vu vơ và tự bật cười một mình. Không biết từ lúc nào đầu óc tôi luôn đầy ắp hình ảnh Raito – tên con trai mà tôi từng ghét cay ghét đắng. Mỗi lần như thế tôi lại lắc mạnh đầu, lòng rối như tơ vò, tôi thật sự không muốn nghĩ nhiều để mệt óc, chỉ cần Raito vẫn ở bên cạnh và nghe tôi kì kèo là được.
Đôi khi nhớ đến lời dặn của anh trai tôi lại chột dạ liên tưởng đến lí do mình từng áp đặt cho cậu ta: bị nhiễm virus chết người! Thế là vào một ngày trời xanh, gió thổi, tôi mạnh bạo hỏi cậu ta với vẻ mặt nghiêm túc:
– Bạn có virus hả? – Hỏi xong tôi muốn tát ình vài cái vì câu hỏi ngu ngốc này. Cho dù có thật thì Raito sẽ thừa nhận chắc? Nhưng cho dù thế nào tôi cũng nhất định sẽ không kì thị cậu ta.
Bị câu hỏi của tôi làm cho ngớ người vài giây, Raito chớp chớp mắt như đang nghi ngờ tôi bị sốt cao rồi ôm cằm gật gù như ông cụ:
– Đúng là tôi có virus. Nó có tên là Gục Như Gỗ Mục. Tức là ai gặp và tiếp xúc với tôi lâu ngày thì sẽ Fall vì Say tôi đấy. Emi, bạn Fall rồi có phải không?
Nghe được câu trả lời, tôi xì một cái rõ dài giấu đi cảm giác ngượng ngùng rồi giơ chân đá cậu ta một cái thật mạnh. Mặc kệ Raito ôm chân nhảy lên như con choi choi, tôi hất mặt bỏ đi nhưng tôi biết mình đang vui mừng vì cậu ta không có bệnh. Và rồi lời dặn dò của anh trai đã bị tôi thẳng thừng ném vào sọt rác, tôi nghĩ có thể vì anh trai tôi không có thiện cảm với cậu ta nên nói vậy.
Thế nhưng mọi việc không chỉ có vậy. Tôi và Raito hay gặp mặt bao nhiêu thì Akêmi lại giữ khoảng cách với tôi bấy nhiêu. Nhiều lúc tôi thấy cô ấy định nói gì đó nhưng đến phút cuối cũng chẳng mở lời. Cho đến một ngày, bắt gặp ánh mắt của Akêmi nhìn Raito tôi mới biết lí do. Cô ấy – Akêmi yêu Raito!
Biết được điều này tôi chẳng biết nên làm gì, nên tỏ thái độ ra sao nữa. Làm cầu nối, mai mối cho hai người ấy ư? Hay là chúc phúc và rút lui trong thầm lặng?
Tôi có thể hoàn toàn làm được những điều ấy nhưng đó là trước đây, còn bây giờ tôi nghĩ mình cũng thích chàng trai đó rồi – chàng trai được coi là niềm kiêu hãnh của Kị pháp. Nghiệt ngã thay, tôi và cô bạn thân nhất lại thích cùng một người con trai!
Hôm nay, tôi cảm thấy mình không ổn lắm, thú thật là chán vô cùng nên tôi quyết định lang thang trong khuôn viên trường. Vừa bước tôi vừa đá những viên sỏi nhỏ giết thời gian. Và thật bất ngờ khi tôi lại bắt gặp một cái cảnh mà tôi không thể ngờ tới (t/g: =__=). Raito đang ngồi bên cạnh một cô gái, vừa thản nhiên uống nước ngọt vừa nói chuyện khá thân thiết. Hơn nữa cô gái đang ngồi cạnh cậu ta là Akêmi. Tôi cười nhạt, xoay người bước đi, cũng may họ ngồi quay lưng về phía tôi nên không hề biết đã có một người nhìn cảnh này mà đau lòng. Đương nhiên là tôi tự biết thân biết phận không làm kì đà cản mũi chứ nhưng vì họ đang nói về tôi nên tôi không thể không núp vào một chỗ nào để dỏng tai lên nghe được. Tò mò vốn là bản tính con người mà.
– Chuyện hôm đó, Emi chan không sao chứ?
Tu một ngụm nước, Raito nhún vai:
– Ai biết được, chả có gì xảy ra cả! Chỉ khóc thôi!
Đan những ngón tay vào nhau, Akêmi bĩu môi:
– Khi nói dối, đồng tử cậu đảo liên hồi. Emi chan là bạn mình và chính mình bảo cậu đi theo cô ấy!
Tôi khẽ nhíu mi. Akêmi hiểu Raito đến thế sao?
– Tò mò quá không tốt! – Raito phe phẩy ngón tay rồi tiếp tục điềm nhiên uống nước.
Tôi khẽ thở phào. Dù thế nào tôi cũng mang ơn cậu ta vì đã giữ bí mật dùm tôi. Nhưng hoá ra lần đó vì không đuổi kịp, lại lo lắng cho tôi nên Akêmi đã nhờ Raito. Đó không phải sự tình cờ. Lòng tôi khẽ nhói một cách khó hiểu. Có lẽ là do hồi hộp. Tôi tự nhủ như vậy.
Akêmi ngồi im lặng, đôi mắt len lén liếc về phía Raito, sau cùng mới dũng cảm mở lời:
– Jun, bạn thích Emi chan à?
– Bạn nghĩ sao? – Raito uống hết lon nước liền bóp mạnh khiến nó bẹp dí rồi đút vào túi áo vì ở đây không có thùng rác. Sau đó cậu ta giơ cao tay xem đồng hồ và nói với Akêmi: Tôi bận rồi, gặp lại sau nhé Akêmi!
Thoát cái, chỉ còn một mình Akêmi ngồi đó với anh mắt tràn trề thất vọng. Thấy cô bạn mình thế đường nhiên tôi cũng buồn nhưng chỉ một chút thôi bởi vì cảm xúc của tôi lúc này đa phần là ngạc nhiên. Mặc dù mới tiếp xúc với Raito chưa đầy ba tuần nhưng tôi vẫn biết cậu ta không có bạn, bạn khác giới càng không. Ngoài tôi ra cậu ta chẳng bao giờ tỏ ra thân mật với ai như thế. Còn nữa, ánh mắt của Akêmi khi nhìn Raito thật sự rất nồng nàn. Một cô nàng mới say không thể nào có ánh mắt như thế. Akêmi cũng rất ít khi gọi người khác bằng biệt danh, nhất là đối với một người con trai. Từ trước tôi đã biết Akêmi yêu Raito chứ không phải là thích nhưng tôi không ngờ nó lại sâu đậm đến mức này. Không ngăn nổi sự tò mò, tôi bước ra khỏi chỗ núp, tiến lại gần Akêmi và lên tiếng:
– Akêmi chan, bạn quen Raito từ trước sao? – Tôi cố giữ giọng mình bình thường nhất có thể để chắc chắn mình không để lộ sự nôn nóng.
Akêmi thoáng ngỡ ngàng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt trầm tư. Tôi vẫn đứng đối diện với cô ấy, cố gắng kiên nhẫn đợi. Một lúc sau, Akêmi ngẩng đầu, nhạt nhạt phun ra một câu khiến tôi chao đảo:
– Phải! Mình và Raito đã từng sống cùng một cô nhi viện!
—————-
Từ sau sự việc ấy, tôi chính thức trở lại là tôi của trước kia: một con bé chỉ biết vùi đầu vào sách và những bài nhạc rock một lần nữa được tôi tim đến. Đối với Raito tôi không tránh mặt nhưng cũng không mở lòng như trước nữa. Tôi muốn giữ khoảng cách với cậu ấy để chấm dứt tình cảm mới chớm nở trong lòng. Vì sao ư? Là vì Akêmi? Không hoàn toàn thế đâu, bởi vì tôi không cao thượng đến thế. Tôi chỉ sợ đau, mặc dù cảm giác đó tôi chưa từng trải qua, chưa từng cảm nhận. Nhưng ai chẳng biết đau…khó chịu lắm. Nhưng cũng may thứ tình cảm tôi đang cố vứt bỏ này mới chỉ len lói, nếu không tôi sợ mình sẽ có thêm một vết sẹo tổn thương mới. Gặp Raito, nói chuyện với cậu ta khiến tôi vui đến mức quên mất mình là một con bé khuyết tật. Đừng nói là với vô số những cô quận chúa tài năng, xinh đẹp mà ngay đến cả Akêmi tôi cũng không thể so sánh. Vậy thì tôi lấy hy vọng gì để thích Raito. Tôi đang tự ti? Tôi không phủ nhận nhưng khi nhìn lại bản thân tôi mới cảm thấy chua chát, rốt cuộc thì tôi chẳng thể tự tin về bất cứ điều gì cả. Tôi thật sự cảm thấy chán nản. Có người đã nói: tình yêu không phải lúc nào cũng khiến người ta hạnh phúc. Cho nên tôi không giám ảo tưởng, tình yêu vốn là một thứ xa xỉ đối với tôi và hạnh phúc cũng vậy. Bây giờ tôi bỗng tự hận mình vì trước đây đã không nghe lời anh hai. Giá như lúc đó tôi biết điều nhỉ, anh chắc hẳn là biết tôi sẽ có ngày này. Mà từ khi nào tôi lại nghĩ đến hai từ thừa thãi ấy nhỉ? Ngu ngốc thật!
Không ít lần Akêmi có hỏi tôi rằng tôi có thích Raito không. Tôi đã lắc đầu một cách chắc nịch rồi cười thật tươi với cô bạn, cố kể lễ những tật xấu và rằng tôi không thể chấp nhận một người luôn trêu chọc tôi, nói tôi ngốc, tôi rất ghét cậu ta. Bỗng dưng liên tưởng đến câu nói “Ghét của nào trời chao của ấy”, tôi bật cười, cũng không đúng lắm đâu nhỉ? Chỉ ghét rồi trời bắt thích thôi chứ không hề chao. Bởi vì tôi đâu có xứng với Raito.
Nhiều lúc tôi muốn gặp cậu ta, lại vui vẻ như ngày nào. Nhưng tôi sợ, sợ mình không làm chủ được bản thân mà bước qua ranh giới tình bạn. Một lần nữa tôi muốn nổ tung. Chưa nếm mà đã thấy đắng, chưa thử mà đã thấy cay. Tình yêu của tôi cũng thật lạc loài quá! Nếu vậy tôi sẽ giữ nó trong lòng thôi, xếp nó thật sâu, thật sâu trong trái tim, sẽ không bao giờ nói ra đâu. Chỉ mình tôi cảm nhận là được rồi, chỉ cần mình tôi thôi!