Chap 23: Còn người thường không biết cái gì là hạnh phúc
Sau khi rắc thuốc rụng tóc trừng phạt những con nhỏ rác rưởi đó, tôi lại lâm vào tình trạng lo lắng. Nếu như chúng bị rụng tóc hàng loạt chắc chắn sẽ gây sự chú ý, quan trọng nhất là có thể các Pháp giáo sẽ điều tra chuyện này và mọi truyện sẽ bị phát giác. Tôi định đưa cho bọn chúng thuốc giải nhưng lại sợ điều đó sẽ làm chúng nghi ngớ nên tôi đã nói dối đó là thuốc dưỡng tóc và quả nhiên lũ ngốc đó đã hí hửng nhận lấy mà chẳng thắc mắc điều gì. Thế là coi như truyện này chìm vào quên lãng.
Vài ngày sau đó, tôi vẫn cố giữ thái độ thân mật với mọi người nhưng tất nhiên nó chẳng còn được trong sáng như trước đây nữa. Tôi muốn tạo ình cái gọi là thanh danh mặc dù nó chỉ là giả tạo.
Ngày giữa xuân, hoa anh đào bắt đầu có nụ, trời cũng bắt đầu ấm lên. Tôi ôm sách, bước lững thững trong khuôn viên của trường. Bỗng nhiên, từ đằng sau, giọng Akêmi vọng tới:
– Emi – chan!
Tôi quay đầu, cười nhẹ:
– Ngày tốt lành, Akemi!
Khác với thái độ không nóng không lạnh của tôi Akemi có vẻ rất gấp gáp và lúng túng. Cô ấy nhìn tôi, mím môi lấy dũng khí rồi nói:
– Chúng ta có thể nói chuyện không?
– Bây giờ chúng ta đang nói chuyện đó thôi! – Tôi nhún vai, đáp nhàn nhạt.
Akemi lắc đầu, đôi mắt hiền nhìn thẳng vào tôi, nói giọng chắc nịch:
– Không phải như vậy. Ý mình là chúng ta hãy nói chuyện như trước đây!
Tôi im lặng.
Thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi ngày một xa cách. Rất lâu rồi chúng tôi không tâm sự và làm những việc thân thiết đúng chất giữa những người bạn với nhau. Tuy cùng chung phòng nhưng chúng tôi ở hai gian cách biệt, thành ra muốn tránh mặt cũng rất dễ dàng. Thật lòng mà nói, tôi không muốn chạm mặt Akemi, không hiểu sao nhìn cô ấy bây giờ tôi lại cảm thấy chán ghét. Cứ nghĩ đến những gì cô ấy được hưởng và tôi phải chịu là tôi muốn điên lên rồi. Mẹ có vẻ rất quý cô ấy vậy mà đối với tôi mẹ lại xa cách. Tôi oán hận mẹ rồi oán giận luôn cả Akemi, cho dù cô ấy chẳng làm gì sai cả.
Nhưng hôm nay, nếu cô ấy có chuyện cần nói thẳng thắn thì tôi sẽ tiếp. Nghĩ vậy tôi bước đến chiếc ghế đá gần đó, ngồi xuống, rất tự nhiên nói:
– Bạn cứ nói, mình đang nghe!
Akemi đan hai bàn tay lại với nhau, cố lấy dũng khí, mở lời:
– Emi, có bao giờ bạn cảm thấy sống trong Hoàng tộc thật khó khăn không? Mình đã rất hạnh phúc khi có gia đình và địa vị nhưng mà mình cảm thấy cuộc sống này thật khó thở!
À, thì ra cô ấy muốn đến tìm tôi để trút tâm sự.
– Mình đã rất cố gắng học các nghi thức, nghi lễ sao cho giống một công chúa nhưng mà mình cảm thấy chẳng ai hài lòng với mình cả, nhất là chị Hikaru!
Tôi im lặng.
– Emi, mình rất buồn và giớ thì mình chỉ biết tìm đến bạn!
Tôi nheo mắt, lạnh giọng, nói:
– Đây không phải điều bạn muốn nói, đúng không?
Akemi giật mình, thái độ bỗng trở nên lúng túng. Điệu bộ ấy khiến tôi phiền chán vô cùng. Rồi đột nhiên, ánh mắt của Akemi trở nên lạ lùng, cô ấy cúi đầu, giọng điệu có chút oán giận:
– Tại sao mình đã trở thành một công chúa, không thua kém gì bạn nhưng tại sao Raito vẫn không để ý đến tình cảm của mình?
Tôi hít một hơi thật sâu, khó chịu nói:
– Bạn đang oán thán tôi đấy à?
– Không! – Akemi phủ định: Mình chỉ là khó hiểu thôi, ngày trước mình chỉ là một con bé mồ côi nên mình không dám thổ lộ với Raito nhưng mà khi mình có thể đường đường đối mặt với cậu ấy thì tại sao cậu ấy lại thẳng thừng từ chối cơ chứ?
Mất kiên nhẫn, tôi day day thái dương:
– Nếu khó hiểu thì hãy hỏi chính Raito ấy!
– Raito nói là cậu ấy thích cậu! – Akemi bỗng nhiên gào lên, trừng trừng nhìn tôi.
Tôi còn nhớ, trong đếm Giáng sinh, chính miệng Raito đã nói cậu ta không thể thích tôi nữa. Vậy mà khi cậu ta lại nói vậy với Akemi. Chẳng nhẽ cậu ta không biết, lam như thế chính là cho tôi hy vọng, làm tôi càng đau lòng hay sao?
Đối với sự chất vẫn của Akemi, tôi thật chả biết nói gì. Cô ấy quá trẻ con, chuyện không đâu lại lôi tôi ra trút giật. Tôi không phải thánh mẫu, để ai nói gì cũng nhận mình sai. Tôi nhướn mày:
– Rồi sao? Bạn tìm tôi chỉ để trách móc chuyện ấy?
– Sao bạn lại hạnh phúc như vậy? – Akemi thì thào.
Hạnh phúc?
Hoá ra con người là vậy, ai cũng nhìn nhau để rồi phán xét người đó hơn mình rồi sinh lòng ghen tỵ. Tôi thấy Akemi thật may mắn, thật tốt số, thật hạnh phúc thế mà cô ấy lại quay sang nhìn tôi, thầm ngưỡng mộ hạnh phúc của một kẻ khuyết tật. Thật là nực cười.
– Tôi đã thầm thích Raito gần chục năm, tại sao cậu ấy lại chỉ coi tôi là bạn chứ? – Akemi lại tiếp tục thì thào.
Lần này thì tôi không thể chịu được nữa. Một câu Raito, hai câu Raito. Từ cái đêm Giáng sinh, tôi đã cố ném cái tên này ra khỏi từ điển rồi, vậy mà bây giờ:
– Bạn ngậm miệng lại cho tôi. Bạn đừng nghĩ lung tung rồi đổ tội cho tôi nữa. Bạn đã có gia đình mới, có cả danh phận vạn người mơ, lại là một Pháp sư bình thường, làm ơn đừng ra vẻ mình đáng thương nữa. Xét cho cùng, một kẻ thế thân như bạn được như vậy là quá hạnh phúc rồi.
Akemi nhìn tôi, đôi mắt ầng ậc nước.
Có ý gì đây, trách tôi đay nghiến, cay nghiệt à? Ai bảo cô ấy đụng vào lúc tôi đang rơi tự do và cảm thấy tổn thương nhất chứ. Sự yếu đuối của cô ấy khiến tôi phát phiền. Bỏ mặc lại Akemi, tôi đứng dậy đi thẳng.
Còn chưa hết tức, đâu đó bỗng vang lên một giọng nói:
– Emi, cô có thấy cô buồn cười không? Cô lên mặt dày đời người khác rằng họ đã có rất nhiều, hãy trân trọng và đừng đòi hỏi thêm gì nữa. Còn cô thì sao, cô cũng có rất nhiều, vậy mà chưa bao giờ cô ngừng ghen tỵ. Chẳng qua là cô không thể hiện sự ghen tỵ đó ra mà thôi, thật đáng thương!
Tôi nghiến răng. Là Ime! Gần đây, cô ả bắt đầu dành phần được phần lên tiếng trong thâm tâm tôi chứ không đơn giản là trong giấc mơ như trước đây nữa. Vậy mà tôi chẳng thể làm gì được cô ả.
– Ôi, Emi, cô oán tôi làm gì chứ? Cô không thấy bản thân mình đang thay đổi sao? Con người cô càng ngày càng trở nên xấu xa đấy.
– Cô im ngay! – Tôi quát trong ý nghĩ
– Giận gì chứ, tôi chỉ nói thật thôi. Nếu cô biết tự hài lòng thì mọi chuyện đã không như thế!
– Tôi có gì để hài lòng chứ?
– Một con bé tật nguyền như cô mà lại được một ngôi sao sáng để mắt, như thế là hạnh phúc rồi. Emi à, tuy tôi rất muốn cô mất tự chủ nhưng mà tôi khuyên cô đừng đánh mất những thứ mình đang có để rồi phải hối tiếc đấy.
Tôi trầm ngâm, không ngừng nghĩ về những gì Ime nói. Liệu đây có phải “Chấp nhận là sức mạnh” như Raito đã từng nói không? Có đúng là tôi nên ngừng sự ghen tỵ ấu trĩ và thôi đòi hỏi không? Tôi nên làm cái gì bây giờ?