Chap 17 (b)
***********
…
(Lời kể của Khắc Tùng)
Tại 1 góc nhỏ trong 1 quán café có 2 con người ngồi trước mặt nhau vẻ mặt đăm chiêu.
Tôi hẹn Duy ra đây để trao cô em gái yêu quý của tôi cho nó. Tôi sắp đi du học rồi. Cũng chẳng còn mấy mà xa nó. Ngoài miệng thì quát mắng nó thế thôi nhưng tôi thương nó lắm! Tôi không hiểu nó đang nghĩ gì và làm cái gì! Điều duy nhất có thể an ủi nó bây giờ là Duy. Tôi không hiểu để rồi 1 ngày nó biết ự thật nó sẽ ra sao. Tôi quả thực chưa bao giờ dám nghĩ nếu nó biết toàn bộ sự việc giữa bố mẹ tôi và 2 con người đó thfi chuyện gì sẽ xảy ra.
– Ê Tùng! Mày gọi tao ra đây có truyện gì?
Tiếng gọi của Tùng là điều duy nhất keo tôi ra khỏi sự lòng vòng và rắc rối của mớ suy nghĩ hỗn đỗn như không có lối thoát.
– Tao có việc cần nhờ vả mày ý mà!-Tôi ngồi chống cằm nhìn thằng bạn thân.
– Việc gì?-Vừa nói nó vừa vẫy tay gọi cô phục vụ, gọi 1 café.
– Về em tao!-Tôi bình thản nâng tách café lên.
– Trang làm sao à? Ốm hay cảm?-Nó cuống loạn hết cả lên. Nói đi nhanh lên. Trang đang ở đâu?
– Mày làm sao thế? Cuống loạn hế cả lên! Nó chẳng làm sao cả.-Tôi cười nhạt trước thái độ của thằng bạn.
– Thế thì có vấn đề gì?-Nó đón lấy tách café từ tay cô nhân viên phục vụ.
– Tao sắp đi du học rồi!..
– Du học!-Nó nhấn mạng từ ngữ đó khi tôi chưa kịp nói hết câu. Mày đi bao giờ? Ở đâu?
– Ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3 tao sẽ đi! Có điều tao lo cho con em gái tao lắm!-Tôi đăm chiêu nhìn vào vật mà mình đang cầm trên tay.
– Trang làm sao? Mà mày cũng là ông anh yêu em phết nhỉ?
– Tao chỉ sợ nó biết mọi chuyện! Tao có linh tính không hay?
– Mày làm sao thế?-Nó ngạc nhiên trước thái độ của tôi.
– Đây!-Tôi đưa cuốc nhật kí của em mình lên cho thằng bạn xem. Đây là nhật kí của em tao, tao nhặt được nó ở trong phòng ngủ của nó.
– Đây hở?-Nó đón lấy cuốn nhật kí của tôi đưa.
– Đọc luôn đi!-Tôi bảo nó.
Ngay lập tức thằng bạn nó mở ra đọc hù hục suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Nhìn cái cách nó đọc tôi nghĩ chắc nó cũng quan tâm đến em gái tôi lắm. Rao em gái tôi cho nó chắc cũng an tâm. Tôi không hiểu tối hôm đó như thế nào mà sao nó lại nghĩ tôi có bồ. Bố tôi làm gì có chứ! Nó đóng trang sách lại. Ngước lên nhìn tôi.
– Bố mày có bồ thật hả?-Nó ngạc nhiên nhìn tôi.
– Không!- Tôi lắc đầu ngay. Em tao nó nghi ngờ lung tung đấy.
– Nhưng chính Trang chứng kiên cuộc nói chuyện giữa 2 người về người đàn bà kia mà!
– Tao thề là bố tao không có đâu! Mọi chuyện phức tạp lắm!
– Kể đi!-Thẳng bạn đập vào vai tôi.
– Tao cũng chưa biết thế nào mà kể nữa!-Tôi lắc đầu.
– Vậy mày bảo tao giúp mày cái gì?
– Mày chỉ cần chăm sóc nó thôi đừng để nó nghĩ linh tinh về mấy chuyện này nữa.
– Ờ!