Sức khỏe cô rất nhanh chóng cải thiện nên chỉ năm ngày sau cô liền được Ranniel đưa về nhà.
Buổi tối, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô liền ngồi ôm chiếc máy tính nói chuyện với Hướng Lãnh Nhi. Cô đang yêu cầu cô ấy phải trở về để làm phù dâu cho cô trong ngày cưới. Bởi vì sau khi cô đi, Lãnh Nhi cũng không có tâm trạng liền mua vé máy bay đi xuyên qua năm châu bốn biển, chẳng đoái hoài để ý đến cô, làm cô tức phát điên!
– “Lãnh Nhi, cậu nhất định phải về tham dự lễ cưới của mình đó, cậu có biết rằng phụ nữ mang thai không thể khóc quá nhiều không? Nếu không sau này em bé sẽ hỏi sao mắt nó không giống với những đứa trẻ khác, mình phải làm sao, ô…ô…”- Cô vừa nói vừa cầm khăn giấy chấm chấm nước mắt, vẻ rất đau thương.
– “Rồi rồi, Lệ Lệ cô nương, rốt cuộc kết hôn vào ngày nào, ở đâu, để mình còn biết đường mà về!”- Lãnh Nhi dở khóc dở cười với cô, cô đúng là lâu ngày sống với Ranniel mà quên đi cái tính tự lập vốn có rồi, lại trở thành một em bé chuyên làm nũng, lại rơi vài giọt nước mắt làm ỷ mình như vậy….Cô, bị chồng phúc hắc dạy hư rồi!
– “Mình cũng không biết nữa, tất cả Ranniel đều không nói cho tớ.”- Cô về cái này cũng gọi là mù tịt. Tất cả đều là do Ranniel sắp xếp, cô chỉ việc ngồi ăn quả vàng.
(_ _”)
Trong đầu Lãnh Nhi chảy đầy vạch đen, vốn Lệ nhi là cô dâu, mà đến địa điểm tổ chức, thời gian tổ chức cũng không biết. Rốt cuộc để cô ấy bên Ranniel là để cô ấy thông minh lên hay là để ngu dốt hơn đây? Đúng là bị Ranniel cưng nựng đến không còn gì để nói mà !!!
– “Bạn à, cô dâu mà chỉ ngồi một chỗ ăn quả vàng, được chồng yêu cưng nựng, chăm sóc từng li từng tí như vậy, quả thật bạn là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này!”- Lãnh Nhi cười đến bất đắc dĩ, nhưng trong lời nói tràn đầy vẻ hâm mộ.
– “Lãnh Nhi à, đến hôm đấy cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho mình, nếu không mình sẽ đoạn tuyệt bạn!”- Kết hôn là truyện lớn cả đời, cô rất hy vọng Lãnh Nhi có thể tham dự.
– “Ừ, đám cưới của cậu nhất định phù dâu sẽ là mình, may sao là mình không còn làm phù dâu tới hai lần nữa, chỉ sợ sẽ không còn ai lấy.”- Lãnh Nhi trêu ghẹo nói, tay vuốt vuốt mắt, như là nước mắt sắp rơi.
– “Nào, nói bậy, Lãnh Nhi phong tình vạn chủng, làm gì có chuyện không có người rước chứ.”- Cô phủi phui miệng bạn thân, chuyên gia nói bậy.
Hai người cứ “Lãnh Nhi à”, “Hoàng Lệ ơi” cho đến hơn nửa tiếng, mà đến lúc Ranniel tắm xong rồi, ngồi trên ghế sofa đến năm phút rồi, vậy mà cô vẫn không đoái hoài gì đến anh.
Điều này khiến anh cực kì phẫn nộ!
Bác sĩ nói phụ nữ mang thai không thể ngồi trước máy tính quá lâu, phóng xạ sẽ làm tổn thương người mẹ và em bé.
Anh đi tới chỗ cô từ lúc nào, vậy mà cô vẫn không biết, hai người nói chuyện với nhau như cá gặp nước, dù sao cũng là một quãng thời gian dài không gặp nhau, mà lại là con gái, rất có nhiều tâm sự.
“Cốp” – Anh tức giận mà đóng cái máy tính lại, liền đè cô xuống, vuốt ve mái tóc cô.
– “Em dám không để ý tới anh?”- Anh trừng mắt nhìn cô, nhưng nếu nhìn rõ thì có thể nhận ra nhu tình thâm luyến trong đó.
– “Sao không chứ?”- Cô vẫn đang tức giận vụ vừa rồi anh tự ý cướp chiếc máy tính của cô, tức giận mà phồng miệng trợn má, cãi bướng với anh.
– “Em dám….!?”- Anh trừng mắt nhìn cô.
Cô chọc giận anh rồi nha!
Thấy anh tức giận, cô chỉ cười hihi, lấy tay tựa lên lồng ngực rộng lớn của anh, nỉ non nói; “Em biết lỗi rồi mà.”
– “Bây giờ mới nhận ra?”- Anh nhìn cô, nói tiếp; “Muộn rồi!”
Anh vùi đầu vào tóc cô, vuốt ve cơ thể cô.
Cô tựa vào lồng ngực anh, cảm giác da thịt chạm da thịt thật dễ khơi dậy thèm muốn mà. Lại nhìn vào lồng ngực rộng lớn của anh vẫn chưa mặc áo, cô liền không khỏi đỏ mặt. Mà anh nhìn cô, còn càng thấy thèm muốn hơn!
Cô mang thai nên không thể mặc đồ bó sát, sẽ cực kì khó chịu, vậy nên hoàn toàn mặc đồ thoải mái. Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, tuy cô khá cao nhưng với áo sơ mi của anh vẫn đủ che qua mông nên thấy cái quần tam giác được may kì công thoát ẩn thoát hiện không khỏi khiến anh nổi lên thèm muốn.
Mà cô, cả bra cũng không mặc! Đúng là giết chết anh mà. . .
– “Ranniel, bao giờ sẽ tổ chức đám cưới?”- Cô tò mò ngước nhìn lên hỏi anh.
– “Bí mật.”
– “Đi mà, hôm đó em muốn Lãnh Nhi được về.”- Cô nũng nịu cầm chắc bắp tay anh, lắc đi lắc lại.
– “Mọi chuyện để anh lo liệu.”- Cô đang là người mang thai, anh không muốn cô lo quá nhiều thứ, chỉ cần cô sống thảnh thơi, anh sẽ đều làm hết tất cả mọi việc, anh muốn làm cho cô một hôn lễ thế kỉ, trọn đời khó quên.
Không gian trong phòng chìm vào một khoảng im lặng.
– “Hai ngày nữa.”- Một lúc sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng, anh cũng chỉ nói ra để cho cô chuẩn bị sắn thôi, sợ cô đến lúc đó sẽ vì tay chân luống cuống quá mà không biết nên làm cái gì!