Mẹ Vũ Phong đứng bên ngoài cửa kín phòng bệnh vô trùng nhìn vào bên trong, nơi chồng bà đang nằm mê man sau vụ tai nạn. Trên người ông chỉ có một tấm chăn phụ qua mà thôi, chẳng hề có bất cứ thứ quần áo nào hết. Hoặc có thì đó là những miếng băng quấn khắp người do vết thương bị kính đâm vào. Sống lưng ông lúc đó do ngã ngửa ra cửa bị một tấm kính ghim vào chạm vào một đốt sống gây tổn tại, cho nên từ nay về sau ông chỉ có thể nằm im một chỗ mà thôi.
Bà và ông sống với nhau mấy chục năm trời, tuy vợ chồng cũng có đôi lúc bất hòa với nhau, nhưng trong thâm họ điều biết, cả hai người đều yêu thương lẫn nhau.
Khi bà bàn với ông, quyết định giao toàn bộ công ty lại cho Vũ Phong chăm lo, cả hai sẽ sống cuộc sống nhàn nhã, chờ Vũ Phong cưới vợ sinh con thì cùng nhau chăm sóc cháu nội. Cứ tưởng sẽ sống yên ổn bên nhau đến tuổi già nhắm mắt, vậy mà….
Nhìn nét mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm ghiền của ông bà không cầm lòng được lại rơi nước mắt, bà đã khóc và thức suốt một đêm dài trong lo lắng sợ hãi. Đối với bà, dù ông ra sao đi nữa, chỉ cần ông vẫn còn bên cạnh bà thì bà đã cảm ơn ông trời vô cùng, cảm ơn ông vì đã không cướp đi người chồng mà bà yêu thương .
Cả một đêm dài, không ăn không uống, cổ họng bà có chút khó chịu, bà muốn đi tìm chút nước để uống. Nhưng vừa định bước đi đã thấy người mệt mỏi đầu óc quay cuồng, bà phải cố gắng bệnh vào thành tường để đi. Cả một đêm dài đã hành hạ thể xác bà, trông bà gầy ruột đi thấy rõ, chân bà bước cũng không được vững vàng cho lắm. Bà vừa đi đến một góc quẹo của hành lang thì va vào một cô y tá đang hối hả chạy đi lấy thuốc.
Bị bất ngờ, chân bà không trụ vững liền ngã bệch ra sau, người đập mạnh xuống sàn bệnh viện, người y tác thấy bà bị ngã thì áy náy nói:
– Thật xin lỗi, tôi đang có việc gấp.
Chỉ buông ra mấy lời như thế rồi cô y tá kia lại hối hả chạy đi mất, mẹ Vũ Phong nhìn theo chị thầm thở dài rồi cố gắng ngồi dậy. Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đỡ bà đứng dậy, giọng nói ân cần lo lắng hỏi:
– Bác gái! Bác không sao chứ?
– Không sao. Già cả tay chân vụng về thôi – Bà xua tay đáp, vốn định ngẩng đầu nói tiếng cám ơn với người đã giúp đỡ mình nhưng sau đó bà nhận ra người con gái đó là Hà Trang thì có chút bối rối.
Bà biết Hà Trang, bà biết Vũ Phong từng rất xem trọng cô, cho nên cũng âm thầm điều tra gia cảnh nhà Hà Trang, nhưng khi điều tra xong, bà lại không thích gia đình của Hà trang tí nào hết. Cho nên sau này bà Vũ Phong bắt Vũ Phong cưới Ngọc Loan, bà đã nghiêng về phía chồng mình mà phản đổi con trai cùng người con gái mang Vũ Phong yêu thương.
– Bác đi đâu, con đưa bác đi – Hà trang tốt bụng đề nghị bà.
– Được rồi, bác tự đi là được, không phiền con – Bà lạnh lùng đáp rồi dựa tường quay trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình.
Hà Trang cũng không đuổi theo, cô quay lưng bước đi theo hướng ngược lại.
Mẹ Vũ Phong thở dài, đà đành chờ chốc lát Vũ Phong đến và mua nước cho bà uống mà thôi. Đang ngồi lo lắng cho chồng mình ở bên ngoài thì Hà Trang lẳng lặng đi đến trên tay còn mang theo một ly nước trà đường còn nóng và một ly cà phê đá. Cô đặt nhẹ nhàng vào cái ghế bên cạnh mẹ Vũ Phong rồi ân cần nói:
– Con không biết bác thích cái nào, nên mua đại như thế, nếu bác không thích hai thứ này thì bác hãy nói bác muốn uống cái gì, con sẽ đi mua ngay lập tức.
Mẹ Vũ Phong nhìn hai ly nước ở ghế kế bên mình, một nóng, một lạnh thì ngay người một lúc, bà rõ ràng không hề nói rằng mình khát vì sao Hà Trang lại biết điều này mà đi mua như thế.
– Bác cứ nói đi ạ, con sẽ đi mua ngay – Hà Trang thấy bà ngẩng người bèn lên tiếng hỏi.
Mẹ Vũ Phong giật mình rồi xua tay nói:
– À, được rồi. Bác uống trà đường là được rồi. Cháu ngồi đi .
Bà cầm ly trà đường lên bắt đầu uống bằng ống hút, một chút vị ngọt và thanh của trả khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Mẹ vũ Phong nhận thấy Hà Trang đang đứng đó như chờ đợi mình bèn bảo. Ngay lập tức Hà Trang ngồi xuống ở ghế bên cạnh ghế để trà và cà phê. Cô bỗng nhiên thở dài nắm lấy tay mẹ Vũ Phong nhìn bà nói:
– Thật là chuyện đời khó ngờ mà, ai lại ngờ được lại xảy ra tai nạn tàn khốc như thế chứ. Lúc cháu nghe tin người tài xế bị chết, cháu đứng cả tim vì lo lắng. Lập tức chạy đến đây, cũng mya nghe bác sĩ nói, bác trai đã qua nguy hiểm con mới thấy nhẹ nhỏm trong lòng. Con nghĩ ngày thường bác trai hiền lành nên mới được ông trời phù hộ tai qua nạn khỏi . Tuy là bác ấy bị liệt chỉ có thể nằm im một chỗ, nhưng còn sống đã là điều an ủi nhất đối cới mọi người rồi.
Mẹ Vũ Phong thấy Hà trang nói đúng nỗi lòng của mình, ba khẽ gật đầu vỗ vỗ lên tay cô mĩm cười yếu ớt.
– Mà bác trai đi đâu vậy bác, đi đâu mà để xảy ra tai nạn như thế? – Hà Trang cố tình giả vờ không biết gì hỏi.
– Bác trai con đi cùng Ngọc Loan đến buổi từ thiện cho trẻ mồ côi , lúc về thì xảy ra tai nạn – Bà thở dài đáp.
– Sao con không nghe chuyện công ty bác tài trở cho trại trẻ nhỉ, chỉ nghe nói đến công ty anh Tùng Quân tài trợ mà thôi – Hà Trang vờ hỏi – Sao bác trai lại không đi làm đại diện cho công ty anh Vũ Phong mà lại đi cho công ty anh Tùng Quân.
Vũ Phong và Tùng Quân là bạn bao nhiêu năm trời, cho nên Tùng Quân cũng rất thân quen với gia đình. Mẹ Vũ Phong tất nhiên cũng quen biết Tùng Quân, bè nghe mấy lời của Hà Trang nói bèn trả lời:
– Tại bác trai con buồn chán cho nên khi Ngọc loan rủ ông cùng tham gia cho vui , và ông đã nhận lời.
– Nói vậy là nếu như Ngọc Loan không rủ bác trai đi thì đã không xảy ra tai nạn rồi. Ngọc Loan cũng thật là đi giúp người lại thành hại mình. Muốn đi thì đi một mình đi, rủ rê theo làm gì, cuối cùng đã xảy ra hậu quả rồi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 13.2