…………….10A2_Làng Siêu Quậy…………..
“bùm…..bùm…..bùm…” Tiếng phao giấy nổ…. những mẩu giấy xanh đỏ tím vàng chung quy lại là 7 sắc cầu vồng bay tứ tung. Nó ngơ ngơ nhìn đám bạn mới đang cười toe toét chào đón nó.
-Nhi ơi….sao bây giờ mới về hả??/Tụi tui nhớ bà lắm í….._ bla bla ….. cả lớp cứ huyên thuyên để nó đứng đáy lục tung đầu óc rằng “mình quen lũ này ư??”
– Mấy bạn biết tôi à???_ Nó nói 1 câu khiến tất cả ngưng cười…tất cả hành động dừng lại….tất cả im lặng… tất cả nhìn nhau…Quỳnh chạy lên nắm tay nó đôi mắt rương rưng sắp khóc….
-Mày đừng đùa chứ….. chẳng lẽ mày quên bọn tao ư????_ nó ngơ ngắc nhìn bạn nữ đứng trc mặt mình và đang cầm tay nó…
-Mình không nhớ gì cả….Ngày trc mình chơi vs các bạn ư???_ Nó ngây ngô hỏi lại.. Câu hỏi khiến tất cả lặng đi. Bỗng cánh cửa bật mở…anh Nam, Thiên cùng cô giao chủ nhiệm bước vào..
-Mấy đứa đừng buồn….Con bé bị mất trí nhơ rồi….._Anh Nam từ tốn trả lời…..
_CÁI GÌ????_Đồng thanh trong sự ngỡ ngàng. Tại sao nó lại bị mát trí nhơ??? Ô tô đâm?? Trấn thương sọ não???Đập đầu vô gối??? Hàng vạn câu hỏi vì sao hàng vạn suy luận hiện lên…..
-ANh mong các em giúp con bé nhơ lại những gì ở lớp…_Thiên vui vẻ nói. Tát cả vui vẻ đồng í ròi giới thiệu tên ngày sinh rồi đưa nó đi đến những nơi tất cả đã có kỉ niệm. Cả bọn kéo nó đi khắp nơi….Nó vui lắm khi đã quen nhiều đứa bạn tốt…..
…..lớp 12A2…
Thiên về chỗ quen thuộc của mình nơi có Phương đang ngồi đó chăm chú đọc 1 cuốc tiểu thuyết… Thấy có người Phưởng ngảng lên bắt gặp ánh mắt Thiên đang nhìn Phương…Bối rối… Nhưng giọng lại đanh đá như bà chằn…
-Về đay làm gì??? sao k đi luôn đi……
thiên ngạc nhiên về thái dộ của Phương. Mỉm cười thích thú ” con nhỏ vãn hông thay đỏi nhỉ??? Vẫn đanh đá như ngày nào”
-Đi ăn vơi tôi!!!!_ Chưa kịp để Phương nói gì giạt manh cuốc sách kéo Phương đi thẳng trc sự ngỡ ngàng của cả lớp và cả Phương…
-AAAAAAAAAAAAA THẢ TÔI RAAAAAAA_ Phương hét toáng lên nhưng vẫn bị lôi đi như 1 cái bao tải….Nam đứng nhìn thằng em miệng nở nụ cười gian tà “haha thằng em mình biết yêu roài…ÔI ôi tình yêu của tôi nhớ baby tóa…hihihi” rồi lão cười như 1 tên trốn viện và chạy đi đâu đó…….
…….Ra chỗ Thiên Phương tí nhỉ các bợn…….
Thiên kéo Phương đi trc những con mắt ngạc nhiên của thiên hạ…bàn tán xôn xao…Thiên mua 2 chiếc kẹo rồi lại kéo Phương đi ra sân sau…
-Aishh…. anh kéo tôi ra đây làm gì bực mình….._Phương khó chịu bực bội
-Tôi thích….._ Thiên nham nhở cười chọc tức Phương…..
-Đồ…._ Chưa kịp nói đã bị thiên nhét chiếc kẹo vào miệng..Phương cũng im luôn….Thiên nhìn Phương đang tức giận ngậm cây kẹo mút vị dâu sữa cười dị dàng (ái chà chà…) Phương thấy Thiên cứ nhìn mình hơi khó chịu nen đành hỏi
-ờ…1 năm qua cậu đii đâu vậy???
– Tôi về Hàn Quốc nhưng do chị Nhi…._Thiên ngập ngừng trả lời
-Bé Nhi là sao???_Phương tò mò hỏi
-Chị ý có 1 cục máu đông ở não nên phải tiến hành phẫu thuật nhưng lại bị mất trí nhớ…Già đình tôi về đay để tìm ra người làm chị ý bị nhu vậy……_Thien kể cho Phương nghe…_ Chị ý suýt nữa tì k còn ở nơi này rất may Thần chất k đưa chị ý đi……_Phương lặng người…Con bé đã quên tất cả ư???Thật tội nghiệp..Hiếu ơi.. em có thể vượt qua đc thử thách này không???? Con bé quên em rồi…. Thiên và Phương không ai nói với ai câu nòa nữa… mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng.
………..19:50 pm………
-Quỳnh à??? Anh Nam đây
-………
-Em đi dạo vs anh nhé
-………
-Ok
Nam tắ máy chỉnh sửa quần áo rồi đi ra ngoài….Hôm nay gặp lại người yêu rồi Nam hồi hộp cười cười như thằng dở là cả nhà thắc mắc…
………………………………………
-Hey…. anh Nam_Quỳnh vẫy Nam đang đứng ngơ ngáo ngó Đông ngó Tây. Nam mỉm cười chạy nhanh về phía Quỳnh và ôm chầm Quỳnh vào lòng làm con bé đỏ bương mặt
-Anh nhớ em!_ 1 câu sến xúa Nam phun ra. Quỳnh vòng tay ôm Nam
-I miss you……………
Nam kể mọi chuyện cho quỳnh nghe sau đó 2 đứa huyên thuyên đủ thứ chuyện bla bla…có vẻ đoi này nhẹ nhàng 1 cách xúa :)))
…………..Hêt chapter 33…………..