-Tôi làm xong đồ ăn rồi, anh xuống đi.
An gõ cửa phòng đọc sách, gọi Minh Huy
– Được rồi, cô cứ xuống trước đi
Hoài An ngồi chờ anh dưới phòng bếp, trên bàn là những món ăn được bày biện khá đẹp mắt.
Quản lý Lâm nói với Minh Huy:
– Cậu chủ, chúng ta còn phải đi gặp đối tác..sao có thể ăn ở nhà được
– Hẹn ông Long ngày mai đi, nói hôm nay tôi mệt, cần nghỉ ngơi.
– ..Vâng.
Minh Huy gấp sách lại, đi xuống cầu thang. Nhìn thấy anh, An An nói:
-Ngồi đi, tôi sẽ ra lấy súp
Một bát súp nóng hổi, thơm lừng được bày ra bàn. An định đi ra ngoài để tránh nhớ lại chuyện “xấu hổ” khi nãy thì bị Huy gọi lại:
– Này, cô đi đâu đấy?
– Tôi..không đói
– Ngồi xuống
– Nhưng..
– Ngồi xuống!
An giật bắn mình ” Ngồi thì ngồi! Mà anh đừng có nói to như thế, tôi bị yếu tim mất!”
Ăn đến miếng súp thứ 3, chiếc thìa trên tay Huy rơi xuống. Mặt anh đỏ lên, toàn thân đều ngứa ngáy. Cả quản lý Lâm và cô đều hoảng hốt.
– Cô cho gì vào súp thế??
– Tôi..tôi cho ngô, lòng trắng trứng gà, tôm, hành, gia..
– Cái gì? cô cho tôm vào á??_ Huy chặn lời An An_”tôi bị dị ứng với tôm!!!”
Anh Lâm đưa Minh Huy vào phòng nghỉ rồi gọi điện cho bác sĩ Thái.
…
Cũng may là chỉ ăn một chút. Lần sau cậu nhớ cẩn thận hơn, nếu không có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy_ bác sĩ nói với Minh Huy
Khi anh Lâm tiễn bác sĩ về, Hoài An mới dám đi vào phòng Huy
– Anh..anh đỡ chưa?
– Nhờ phúc của cô, tôi đỡ rồi
– Đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi, tại anh không nhắc trước đấy chứ
– Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa. Đi lấy cho tôi cốc nước
An đi ra bàn để lấy nước, cô chợt chú ý tới cái giá sách to che kín cả một bức tường
– woa..anh có nhiều sách thật đấy!
Anh bảo lâu rồi không ở đây, mà trong này nhiều sách vậy? Anh mua để trang trí cái giá à??
Đón lấy cốc nước từ tay Hoài An:
– Cô nói linh tinh cái gì thế, số sách đấy tôi đều đọc hết cả rồi . Căn nhà này……sau khi mẹ tôi mất…tôi không muốn ở đây nữa..
Giọng Minh Huy trùng xuống.
– Xin lỗi…tôi đã khiến anh nhắc lại chuyện buồn 🙁
– Không sao… mà cô muốn đọc sách gì thì cứ lấy ở đó mà đọc
– Thật á?.. Vậy tôi đọc quyển này
An An lấy ra một quyển truyện cổ Grim đã cũ, ngồi cạnh giường của Minh Huy để đọc.
– Quyển này cô chưa đọc à?
– Tôi mới nghe kể thôi. Tiền mua gạo nhà tôi còn chẳng có, chứ nói gì đến truyện.
Hoài An ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh giường của Huy, chăm chú đọc quyển sách.
– Cô bắt tôi nằm đây ngắm cô à? Đọc truyện cho tôi nghe đi
– Anh đâu phải con tôi.
– Haiz.. được rồi, tôi đi ngủ vậy
…
12.30 pm
Huy tỉnh ngủ vì đói bụng. Mới ăn được 3 thìa súp đã bị dị ứng ,từ lúc đó đến giờ, anh vẫn chưa có gì bỏ bụng. Định ra khỏi giường, Minh Huy ngạc nhiên khi thấy Hoài An ngủ quên trên ghế tựa, trên tay vẫn cầm quyển truyện. Chắc cô mệt quá.
Anh lại gần, ngồi nhìn cô. Mái tóc hạt dẻ ngắn ngang vai, đôi môi đỏ hồng, gương mặt không trang điểm nhưng lại rất rực rỡ…
Thôikhôngnhìnnữa, mìnhphảixuốngbếptìm đồ ăn đã.
Huy nghĩ thầm khi cái bụng réo lên “biểu tình”. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng. Vừa đi được 3 bước:
– Này..
Bộpp …
– Á! Anh làm cái gì thế??? Tự nhiên lại vứt tôi xuống là sao???
– Tại…tự nhiên cô lại lên tiếng, làm tôi giật cả mình..
– Anh bế tôi lên làm tôi tỉnh ngủ đấy!!
Mà có nhất thiết là phải ném tôi như thế ko? Chắc gãy xương mất
– Xin lỗi…
– Thôi tôi về phòng đây!_ An nhăn nhó
Minh Huy vội chặn cô lại:
– Từ từ đã..bây giờ tôi đang đói
…
15 sau, hai bát mì nóng được đặt ra bàn.
– Đây, ăn đi ông nội. Đến nấu mì mà anh cũng không làm được, tôi chẳng hiểu tại sao anh có thể điều hành được cả cái công ty đấy.
– Vì tôi điều hành được công ty nên không phải đi nấu mì cho người ta :)))