Khổ Vì ... Đại Gia

Chương 34: Chương 34



Bệnh viện Việt Pháp
*
-anh à, nhìn em có ổn ko … liệu cha em có …
Minh bật cười, nhìn vẽ mặt bối rối cứ như cô dâu mới về nhà chồng của Thảo, anh kìm lòng ko đc đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô bé
-nhìn em rất dễ thương, em cứ yên tâm vào gặp cha em đy, anh đợi ở ngoài này
-uhm, vậy anh đợi em 1 chút
Thảo hít vào thật sâu, nó nhìn cánh cửa thật lâu rồi mới bước vào
Trên chiếc giường, một người đàn ông vẽ mặt tiều tụy với đôi mắt nhắm chặt đang nằm đó. Ánh mặt trời xế chiều chiếu những tia sáng lay lắt vào mái tóc đã bạc quá nữa càng khiến ông nhìn có vẽ già nua, ôm yếu hơn so với tuổi của ông.
Đã ko còn tồn tại người đàn ông phong trần lãng tữ như khi xưa mà thay vào đó là con người đang chịu khổ sở vì bệnh tật. khuôn mặt hốc hác với nhiều nếp nhăn, lông mày nhíu chặt như đang cố gặng chịu đựng 1 điều gì đó.
Nhìn ông nằm thiêm thiếp trên giường, Thảo kìm lòng ko đc mà bật khóc.
Nó bước tới cạnh giường, chạm nhẹ vào cánh tay ông, nó hối hận vì đã ko sớm hơn đến thăm người cha yêu thương của nó.
Nó hối hận vì suốt thời gian qua đã khiến ông đau khổ, hối hận vì những lỗi lầm nó gây ra, hối hận vì đã làm tổn thương ông … hối hận vì những gì nó đã nói.
Nhưng giờ đây, nó có ăn năn hối cãi cũng còn ý nghĩa gì khi tử thần đang từng ngày cướp đi sinh mạng của cha nó.
Nó muốn đc ở bên cạnh ông, giúp ông xoa dịu nỗi đau nhưng liệu nó có còn thời gian ko …
Giọt nc mắt lăn dài trên khuôn mặt, nó thổn thức gọi ông

-cha ơi …!!
Dường như cảm nhận đc có người đang ở bên cạnh, ông Kiên từ từ mở mắt. Nhìn thấy đứa con gái yêu thương đang ở bên cạnh mình, một nỗi vui sướng dâng trào trong lòng ông. Ông cất giọng khàn khàn nhưng tràn đấy vui vẽ
-Thảo, con đến rồi đó ư
-Vâng … Thảo nghẹn ngào cất tiếng, lúc này đây nó cảm nhận có muôn vàn mũi kim châm vào tim nó.
-Đừng khóc, đừng khóc con gái của ta
Ông Kiên đưa bàn tay khô ráp lau dòng lệ trên mặt nó, nụ cười yếu ớt của ông càng khiến nó đau buồn hơn, nó ko nề hà gì mà nhào vào lòng ông khóc như 1 đứa trẻ, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ ông, thứ tình cảm bao năm nó để lạc mắt giờ phút này đang tuôn trao như núi lữa.
-đứa trẻ ngốc, lớn rồi mà vẫn nhõng nhẽo thế à, con định ko cho ông già này thở nữa sao.
-Cha ơi, con sai rồi, con sai rồi … huhu
-Biết sai là tốt rồi, nào ngẫng mặt lên cha cha xem con gái của ta xinh đẹp như thế nào nào.
Thảo cố gắng nín khóc, nó từ từ ngẫng mặt lên, đón nhận ánh mắt hiền từ của người cha
-con càng lớn càng giống mẹ con, bao năm qua cha đã có lỗi với 2 mẹ con con rất nhiều …
-ko cha ơi, là lỗi của con, con ko nên nói những lời bất hiếu với cha như vậy, là con sai, con sai lầm rồi cha hãy tha thứ cho con …
Thảo vội lắc đầu, nó ko muốn ông tự dằn vặt bản thân vì những điều trước đây. Nếu nó chịu nghe ông giải thích thì có lẽ ông đã ko phải chịu đã kích tới mức sinh bệnh như thế này
Ông Kiên mĩm cười, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nó, được gặp lại đưa con gái của mình trước khi chết có lẽ là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho 1 người làm nhiều điều tội lỗi như ông.
-ko phải lỗi của con, là do cha, cha đã làm 2 mẹ con con chịu ủy khuất, làm mẹ con Lệ đau khổ …đang lẽ mọi người mà phải có đc hạnh phúc nhưng chính cha lại là người gây nên mọi đau khổ. Một người như cha đáng lẽ ko nên sống, nhưng ông trời đã ưu ái mà ban cho cha 2 đứa con ngoan và 2 ngượi vợ hiền. bấy nhiêu đó đã là quá đủ với cha rồi
Thảo lại lắc đầu, nó ko muốn nghe những lời như thế, nó có cảm giác đó giống như những lời trăn trối cuối cùng vậy, nó ko muốn ông rời bỏ nó, người cha mà nó khó khắn lắm mói đc gặp lại đang định rời bỏ nó sao.
Nó còn chưa kịp báo đáp ông kia mà, nó còn chưa đc ăn với ông 1 bữa cơm, chưa đc hưởng vòng tay ấm áp của ông, chưa đc cảm nhận tình thương của người cha sau ngần ấy năm, vậy mà ông đành lòng bỏ rơi nó sao, ko nó ko chịu …
-cha …
Nó đang định mở miệng nói thì bà Lệ và Duy đã bước vào
-đến giờ uống thuốc rồi, ông cần phải nghĩ ngơi nhiều, hôm khác hãy nói chuyện.
Bà Lệ bước đến cạnh ông, dịu dàng đưa viên thuốc cho ông, mặc dù lời nói của bà có vẽ lạnh lùng nhưng ko thể che giấu hết tình cảm sâu đậm dành cho ông
-cảm ơn bà …
Nhìn 2 người trao cho nhau cái nhìn ấm áp, lòng nó chợt quặn đau, mẹ nó thì sao, nếu phải chứng kiến cảnh này thì bà ấy sẽ có cảm giác gì …
Thảo ko đành lòng chứng kiến tiếp cảnh này, nó đứng dậy định ra ngoài thì Duy đã túm lấy tay nó.
-tôi có chuyện muốn nói với cậu

-thật ko ngờ tôi với cậu lại là anh em

Duy mĩm cười chua chát, trong ánh mắt hiện lên vẽ bi thương cùng ko đành lòng
-lúc biết đc chuyện này tôi đã rất shock và ko thể tin rằng người con gái tôi thích lại là em gái mình.
Thảo giật mình đưa mắt nhìn Duy, Duy đã nhớ lại mọi chuyện sao, cậu ấy còn biết quan hệ giữa 2 người, 1 cảm giác rất khó diển tả chạy dọc sống lưng nó, vì lo sợ lại vừa áy náy …
-Cậu đừng nhìn tôi như thế, yên tâm đi tôi ko cón cái ý niệm ngu ngốc ấy trong đầu đâu.
Dường như để đảm bảo hơn cho lời nói của mình, Duy cười cậu đưa tay chạm vào vai nó
-em gái, yên tâm đi thằng anh này ko dám làm điều gì có lỗi với em đâu, nếu ko bà mẹ la sát kia sẽ giết anh chết còn ông bố kia nữa
-cậu … Thảo lắp bắp, sự thay đổi đột ngọt của Duy khiến nó cảm thấy quá bất ngờ
-lúc đầu khi biết đc chuyện này, tôi đã rất khó để chấp nhận, càng khó chịu hơn khi biết rằng cuộc hôn nhân giữa cậu và ông chú kia chỉ là hợp đồng, tôi cứ nghĩ mình vẫn còn cơ hội nhưng khi biết đc mối quan hệ giữa 2 chúng ta và người cha đang chịu sự dày vò của bệnh tật kia thì tôi đành buộc lòng chấp nhận.
-haizz dù sao có em gái vẫn tốt hơn là ko có gì
Thảo nhìn Duy bằng đôi mắt đầy vẽ áy náy, nó ko biết nói gì hơn … Nó biết Duy đã rất khó khăn để chấp nhận sự thật này nhưng cậu ấy đã dũng cảm đối diện với sự thật, ko như nó đã từng tìm cách lẫn trốn.
-thôi nào em gái, đừng nghĩ lung tung nữa … hắc hắc nhìn em ko mang kính quả thật rất dễ thương, thằng cha kia quả là có phúc mà ko biết hưởng, mà nói thật đi cậu và lão ta ở với nhau 1 năm có xãy ra chuyện gì ko??

Nghe Duy hỏi vậy, nó chợt đỏ mặt
-ko có gì xãy ra hết. anh Minh rất tôn trọng mình
-vậy cậu … yêu hắn ta sao
Thảo ko nói gì chỉ im lặng gật đầu …
-hắn ta … có yêu cậu ko
Lại gật đầu

Duy thở hắt ra
-thế là giả thành thật à, mình phải ra cho hắn 1 bài học mới đc, ko có việc gì lại đi đầu độc tâm hồn của em gái mình
-này cậu định làm gì thế hả
Thấy Duy đùng đùng đi chạy đi, nó vội nắm lấy tay cậu ngăn cản. Nó ko sợ Duy làm gì Minh mà ngược lại nó sợ Minh sẽ ko kiêng nể gì mà đè bẹp cậu ấy mất, ai chứ chồng nó thì dám làm lắm.
-em gái, yên tâm thằng cha ấy dám làm gì em thì anh đây sẽ cho hắn biết tay.
-Ko … ko phải …
-Chứ sao nữa, ko cần phải sợ gì hết đã có anh hai đây
Ục, cái tên Duy này đầu óc hắn óc vấn đề rồi sao, gọi em gái tỉnh bơ thế. Mà nó phải công nhận 1 điều rằng, có anh trai thật là tốt dù Duy chỉ hơn nó có mấy tháng. Mà khoan tại sao nó phải chịu thất thế nhỉ, lại để cho cái tên này tùy tiện khi dễ nó
-này, ai cho cậu gọi tôi là em gái hả
-thì đúng mà, bộ em định chối bỏ quan hệ này sao, nói à biết nhá ko phải ai cũng có đc thằng anh đẹp trai như vậy đâu, em phải cảm tạ trời đất đi
Duy đắc ý hất cằm, nhìn khuôn mặt của Duy nó có cảm giác mũi cậu ta đủ dài để đặt 1 đoàn tàu bắc nam
-xì, cậu mới chính là người phải cảm ơn trời đất ý, ko phải ai cũng có đứa em gái xinh xắn đáng yêu nhue tôi đâu nhé
-ha ha … vậy là chịu nhận làm em rồi nhé
Nghe tiếng Duy cười to, nó mới nhận ra mình bị hố, nó tức tối đỏ cả mặt
-cậu … cậu … đồ đáng ghét … aaaaaaaaaaa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.