– Sao thế _ anh nó nhìn nó
– Sao là sao
– Kia _ anh nó hất mặt về giữa sàn nhảy
– Ớ. Gia Bảo _ nó và anh nó quay về phía phát ra tiếng nói
– Ủa, Thiện _ nó chỉ tay về phía Thiện
– Woa, đẹp gái nha _ Thiện cười nhăn nhở
– Ớ, anh Cường
– Thẳng nhóc con _ anh nó cười phì _ lâu quá không gặp
Anh đứng dậy một tay kéo đầu thằng nhỏ lại gần, một tay xoa xoa đầu nó. Hai người ôm nhau cười khì cứ như họ mới thoát chết vậy. Nó khó chịu khi bị bơ như vậy, giận dỗi cầm ly cooktail của nó lên uống một hơi hết sạch luôn. Mắt trừng trừng tóe lửa nhìn hai con người kia nói chuyện vui vẻ.
– Cậu uống hết cái đó hả _ Thiện nhìn nó lo lắng chỉ tay vào cái ly nó đang cầm
– Ờ, sao hả, nước của tôi tôi uống _ nó bĩu mặt mắng thằng nhỏ
– Cái đó là….
– Rượu, ôi trời, em uống nhầm ly của anh rồi _ Cường giật cái ly trong tay nó ra
– Nói chuyện tiếp đi, hai người đang bơ tôi mà _ nó vẫn chưa hết giận
– Khặc khặc….đồ con nít _ Thiện ôm bụng lăn ra ghế cười khi nhìn thấy bộ dạng nó lúc này
Nó say rồi, mặt thì đỏ ửng lên, hai má hồng hồng dễ thương. Mắt cứ như muốn khép lại vậy, tay chân thì quơ loạn xì ngầu, nói năng giống y một đứa con nít.
– Đừng có cười tôi… hức …tôi bo xì cậu giờ
– Há há _ thằng nhỏ còn cười to hơn nữa chứ
– Mấy người biết nhau hả _ hắn đứng trước mặt ba người hỏi, bên cạnh là Khánh
– Con bé uống rượu à _ Vương tiến lại ghế gần nó ngồi xuống lay lay nó
– Dạ, tụi em quen nhau lâu rồi, hì _ Thiện nhe hết hàm răng nhìn hắn và Khánh
– Tới rồi thì ngồi chung đi _ Cường đứng dậy mời bọn hắn ngồi cùng
Mấy người giới thiệu bản thân cho nhau rồi thoải mái nói chuyện với nhau. Thêm bạn thêm thù, hắn với Vương vẫn cứ khục khặc với nhau miết. Cứ nói chuyện một tí thì 5 con người này lại liếc mắt về nó, xem nó ra sao rồi. Lúc bọn hắn tới nơi thì nó hoàn toàn không biết gì nữa. Nó gục xuống bàn ngủ say như chết. Đến lúc tàn cuộc, anh nó phải cõng nó ra xe để về mà nó chẳng biết gì.
Sáng hôm sau
– Cô dậy rồi ạ, em có nấu canh giải rượu cho cô đây ạ _ một cô bé nói
Đặt khay đồ ăn xuống bàn cạnh giường nó, cô bé tới gần cửa sổ kéo rèm ra. Ánh nắng lọt vào phòng làm nó phải lấy vội tay che lại.
– Em là người giúp việc của nhà cô, cậu đã gọi hôm qua ạ _ cô bé tiến đến gần giường nó giúp nó xếp lại chăn gối
– Cô bao nhiêu tuổi rồi _ nó hỏi
– Em 15 tuồi, em nghe nói cô chủ bằng tuổi em
– Ừ, tôi cũng 15, cô tên gì
– Em tên Hồng, hì
– Thảo cứ gọi tôi là Gia Bảo được rồi, ở đây chỉ có anh em tôi thôi nên không cần giữ phép tắc đâu _ nói rồi nó bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục bước ra.
– Thảo có đi học không
– Em học trường Đình Phong ạ, học phí ở đó khá thấp
– Sao không thi vào Thiên Vương
– Nhà em không đủ khả năng cho em học ở đó
Nghe Thảo nói vậy nó chợt nhói lòng, hình như nó đã chạm vào nỗi đau của Hồng mất rồi.
– Xin lỗi Hồng, tôi không cố ý làm Hồng buồn đâu
– Em quên rồi cô, không sao đâu _ Hồng cười cho qua
– Xuống nhà thôi _ Hồng nói tiếp rồi bước ra trước để nó ở lại xếp sách vở
Xuống nhà thì thấy anh nó đã ngồi vào bàn trước rồi. Mọi lần thì giờ này anh nó đang đứng gần cái bếp cơ. Nó vui vẻ tiến lại bàn ăn, kéo ghê rồi ngôi xuống đối diện anh.
– Hai không nấu cơm em ăn hả _ nó chống hai tay lên bàn chồm tới trước
– Không, lỳ quá, nhị đi cho chừa _ anh búng nhẹ vào trán nó
– Đau _ nó ôm trán la oai oái _ tự nhiên búng em, em đâu có làm gì đâu
– Đâu có làm gì đâu _ anh nhái theo giọng nó _ nốc hết chai rượu của tôi rồi cô
– Có hả _ nó cố vớt vát
– Ừ, tối qua
– Em nhầm thôi, ai bảo hai để cái ly ở đó _ cố cãi lây được
– Lý sự nữa chứ _ anh nhướn mày méo mồm nhìn nó
– Sự thật là thế mà, ta ăn sáng đi
– Lơ nhanh lắm _ anh nhìn nó mỉm cười dịu dàng.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 18