Thầy, Em Yêu Thầy

Chương 14: Chương 14



Mặc dù hứa với hai con bạn tối về ôn bài, nhưng Lam lại quên bén. Không biết nó đã quên bao nhiêu lần rồi. Nó nhiều lúc cũng bực bội bản thân lắm, nó hứa nhiều, nhưng hiếm khi thực hiện được. Như tối nay, nó ôm cái laptop cập nhật facebook, rồi đọc báo, nghe nhạc, xem phim, chơi game…Bao nhiêu chuyện như thế làm sao đụng vào quyển giáo trình được , mà nó không thể bỏ mấy thói quen ấy. Thôi, để mai học cũng chưa muộn (rồi thể nào cũng quên tiếp à xem ).
“Quên” là thói quen muôn đời của con người, nhưng kiểu “quên” của Lam thật khủng khiếp. Nó quên luôn bài kiểm tra quan trọng thầy dặn. Tối đó nó còn ngồi rung chân nghe “Happiness” của SuJu và xem “49Days” nữa chứ, nó không biết ngày mai của nó sẽ “tồi tệ” thế nào !!!!!!!!!!!!
Lam tung tăng bước vào lớp, thấy ai cũng chăm chỉ học bài, nó thấy lạ quá. Cả tên Tiến lười nhất lớp cũng đang lẩm nhẩm đọc bài. Là sao? Sắp có động đất à???????????????????
Lam lôi cái điện thoại yêu quý ra nghe nhạc. Nó không thể sống mà không có âm nhạc được
– Trời, giờ là lúc nào mà mi còn rảnh rỗi nghe nhạc vậy?
– Ủa, bộ có chuyện gì hả?
– Đừng nói mi quên hôm nay kiểm tra chứ?
– Hả, kiểm tra gì vậy? Ta đâu nghe ai nói.
– Ta bó tay mi luôn Lam ơi, hôm trước thầy nhắc kiểm tra, bảo về học bài còn gì.
– Chết, giờ ta mới nhớ. Làm sao đây?
– Giờ học không kịp đâu, mi tranh thủ coi tập đề này nè, biết đâu xíu trúng vài câu. Mà mấy bữa rồi mi có ôn bài không?
– Không, híc, ta cứ hẹn mai…

– Thiệt tình, dù biết mi nói không nhưng ta cũng bất ngờ. Cả ngày mi làm gì hả, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà không quét…
Lam tiu nghỉu nghe My lên lớp. Dù My nói sai vài chỗ, chẳng hạn như Lam có quét nhà (tuần quét 1 lần thì phải ), nhưng nó không dám nói lại. Diệu xua tay:
– Thôi thôi đừng nói nữa. Con Lam bó tay rồi, mi để cho nó ôn tí đi My.
– Hừ!
– Cảm ơn mi nhé Diệu – Lam đá lông nheo.
Diệu lừ mắt:
– Lo coi bài đi, kiểm tra xong rồi nói.
Đời oái oăm, Lam vừa mới mở sách ra thì thầy đã bước vào:
– Cất hết sách vở vô kiểm tra.
– Thầy ơi, học rồi kiểm tra được không thầy.
– Không nói nhiều, ai số thứ tự từ 1-30 ở lại, còn lại ra ngoài. Mỗi bạn ngôi một bàn. Kiểm tra nhanh còn học.
Lam khóc thầm, nó hối hận quá, biết vậy hồi tối ngồi học bài rồi. Nó hối hận chắc cũng hơn trăm lần, nhưng đâu lại vào đó. Bản tính nó vốn lười biếng mà.
Nếu cho ngồi chung kiểm tra, nó còn hỏi mấy đứa bạn được, nhưng giờ mỗi đứa một bàn chắc nó chấp nhận 0 rồi. Nó ngồi bàn đầu nữa. Cộng với ánh mắt nghiêm nghị của Nam, đố đứa nào dám trao đổi. Nam bắt đầu phát đề. Cả lớp nín thở.
– Ok, bắt đầu làm bài. Ai trao đổi tôi đuổi ra, cho 0 tại chỗ.
Lam lật tới lật lui cái đề 3,4 lần, nó cũng không biết làm dù chi 1 câu . Thật sự đề không khó lắm, nếu không học bài nhưng chịu khó nghe giảng chắc cũng được 5 điểm. Lam đã không học bài, lại còn không nghe giảng, nó “xứng đáng” xơi ngỗng quá còn gì !!!! Phen này tiêu thiệt rồi, bữa trước nó mới bị con 3 thực hành hệ xương . Nó nghĩ đến viễn cảnh bị thi lại mà muốn khóc. Đáng lẽ nó nên nghe lời con My về học bài, đáng lẽ nó nên chăm chỉ học, đáng lẽ nó không nên ham chơi, đáng lẽ…
– Em không làm bài được phải không? Tôi ra dễ thế kia mà, em lười quá đi – Nam ở đâu thàm thì bên tai làm nó giật mình, suýt hét lên rồi
– Thầy làm cái quỷ gì vậy, sao lần nào cũng khiến em giật mình hết vậy?
– Em có tật giật mình thì có. Em chưa làm câu nào hết kìa, còn chưa đến 5 phút nữa hết giờ đó.
– Không cần thầy nhắc. Em không biết làm, được chưa?
– Em học hành kiểu gì vậy? Tôi cố tình ra dễ…

– Em quên, nếu không em cũng học.
– Không học cũng biết làm chứ, chỉ cần nghe tôi giảng….
– Mấy bữa thầy giảng em “quên” không nghe.
– Trời, tôi thua em đó. Thôi tréo đại vô đi, học hành kiểu em bị 0 cũng đáng .
– Thầy quá đáng vừa thôi chứ !!!!!
Nó không kịp thời gian mà cãi lại thầy, nó vội tréo đáp án cho nhanh rồi nộp bài. Nó bước ra khỏi phòng với tâm trạng nặng nề vì sợ thi lại (nhưng thể nào tí nữa nó cũng tí tởn cho xem )
– Ê, đề khó không tụi mi?
– Thầy coi dễ không?
– Dễ ẹt á, không học bài nghe giảng cũng làm được 5. Yên tâm đi.
– Thầy coi khó nhưng đề dễ.
– Dễ.
Nó nghe mấy đứa nói chuyện càng sầu. Dễ học kì này bét lớp quá.
– Lam, làm được không?
– Không.
– Mi muôn đời biết mỗi từ “không”.

– Khổ, thôi lần sau ráng gỡ lại vậy.
– Hôm trước ta bị 3 điểm thực hành , hồi nãy hên xui, không biết tréo có đúng câu nào không. Hu hu, ta hối hận quá, ta sợ thi lại lắm.
– Biết sợ thì tốt, mi lo học đi. Ẹc, mẹ mi biết mi học hành thế này chắc cắt net, cắt tiền tiêu vặt của mi luôn.
– Híc, chứ còn gì nữa. Mà ta sợ thầy méc mẹ ta quá.
– Nhắc mới nhớ, hồi nãy mi với thầy nói gì vậy?
– Thì hỏi ta làm không được à, rồi học hành vậy bị 0 đáng đời. Ghét dễ sợ !!!!!
– Ghét hay thương???? Hi hi, thầy lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà méc chứ.
– Mong vậy.
– Lam, tính ta không thích nói nhiều. Mi về lo học đi đó, nghe chưa?????
– Hí, không thích nói nhiều mà ta nghe câu này lần thứ mấy rồi không biết ……………


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.