– Ủa?
– Ủa?
– Hai anh biết nhau hả?
Tùng nhìn Lam cười:
– Quá biết ấy chứ. Anh Nam là bạn thân anh Hai anh mà !
– Sao kia? Bạn thân anh Tuấn hả?
– Em đừng tròn mắt ngạc nhiên vậy được không? Anh lên cơn đau tim đấy! Có gì mà em bất ngờ dữ vậy?
– Tại, tại, anh Tuấn, anh ấy…
– À, ý em là anh Hai anh đào hoa ăn chơi, làm sao kết bạn với anh Nam chứ gì?
Lam bẽn lẽn:
– Ừ thì cũng đại loại vậy!!! Hì.
Nam lúc này mới lên tiếng:
– Khác nhau vậy làm bạn mới hợp. Tôi không thích kết bạn với những người giống như tôi. À, mà làm sao em quen Nhí, à Lam vậy Tùng?
– Dạ, em họ em là bạn thân Lam. Ba em làm cùng cơ quan với mẹ Lam nữa. Còn anh…
– Thầy em đó anh Tùng.
– Thầy?
– Ừ, dạy lớp em đó. Với lại ba thầy là bạn thân ba em.
– Hi hi, nhất em rồi. Được anh Nam dạy là phúc của em đó.
– Hứ, không dám đâu.
Rồi nó quay sang Nam:
– Ủa, thầy qua đây làm gì vậy?
– Đón Ti đi học chứ làm gì?
– Trời, thầy đi sớm quá vậy? Nó trễ học nên gọi Hoàng chở đi rồi.
– Hừ, vậy mà không chịu gọi điện báo lại, mất công sang đây.
– Chắc nó quên. Tí nữa nhớ chở nó về đó.
– Uh, thôi tôi về đây. Anh về trước nhé Tùng!
– Dạ, rảnh ghé em chơi nghen!
– Ok!
Nói xong Nam phóng xe cái vù, mất hút.
– Con trai mấy anh ai cũng chạy xe kiểu đó hả?
– Hi hi, tùy thôi. Có nhiều thằng nhát cáy có bao giờ dám chạy 100km/h đâu. Anh Nam chơi với anh Tuấn nên nhiễm sở thích đi xe tốc độ. Anh cũng bị ảnh hưởng theo.
– Anh đi còn đàng hoàng hơn. Bữa trước thầy chở em đi, em sợ chết khiếp.
– Anh chở em anh mới “đàng hoàng” thôi. Bình thường anh chạy 100km/h trở lên thôi.
– Eo ơi, anh muốn chết hay sao vậy? Anh đừng đi như vậy nữa đó.
– Muốn anh không đi như vậy hả? Vậy em phải để anh chở suốt đời nhé !!!!
– Anh đừng trêu em nữa, híc. Thôi, muộn rồi, anh về đi. Em phải đi tắm rồi ăn cơm, cả chiều nay tiếp khách mệt quá !!!
– Đuổi anh về à? Haiza, thì về, hì. Anh về đây, nhớ thứ 7 đó.
– Bye anh, em nhớ mà, anh nói mãi.