Lam rất ham vui, mỗi khi ham vui nó lại quên mất cả thời gian. Nó quên lời hứa với Ti, nó quên cả thầy đang đợi nó…
– Lam, trời mưa rồi kìa, chán chưa. Cầu mong đến bữa mấy oppa biểu diễn trời sẽ mát mẻ, đầy sao ^^.
– Hả, mưa rồi à?
Lúc này, Lam mới sực nhớ chiều nay liên hoan nhà Ti, và thầy đang chờ nó. Lma quay qua hỏi anh Cường – trưởng FC:
– Anh Cường, mấy giờ rồi anh?
– Ôi, mới đó mà hơn 5h30 rồi. Chúng ta chuẩn bị giải tán thôi, bàn bạc từ chiều đến giờ cũng ổn rồi, thời gian còn dài mà. Có gì anh sẽ nhắn tin ấy đứa…
– Dạ…..
Ôi trời, muộn thế rồi ư? Nó hoảng hốt rút điện thoại ra. Cái quái gì thế này, điện thoại tắt ngúm vì hết pin.
– Tú, đưa ta mượn điện thoại tí, điện thoại ta hết pin rồi…Alo, mẹ ạ, dạ dạ, con sắp về đây. Điện thoại con hết pin. Thầy về chưa ạ? Chưa về hả? Điện thoại mà không bắt máy à? Con biết rồi mà, con chuẩn bị về mà…
Đừng nói thầy vẫn đang chờ nó trước cổng trường chứ? Trời đang mưa to thế kia mà? Chắc thầy tránh mưa chỗ nào thôi, thầy đâu ngốc mà chờ nó chứ? Lam nhờ anh Cường chở đến trường…
Ôi, thầy vẫn đang đứng chờ nó. Người ướt như chuột lột.
– Thầy!
Nam ngẩng mặt lên, mái tóc ướt sũng, nước mưa chảy dài trên mặt. Nam nhìn nó đầy trách móc:
– Em đến rồi đó à? Sớm nhỉ? Em có biết tôi chờ em dưới trời mưa thế này từ 4h đến bây giờ không? Hai tiếng đồng hồ, tôi chưa bao giờ chờ ai lâu như thế…Điện thoại thì không liên lạc được…
Nó đau lòng trước ánh mắt đó, không phải vì bị thầy trách mà vì thương thầy, thầy chờ nó 2 tiếng đồng hồ dưới mưa thế này ư?
– Chẳng phải thầy nói nếu chờ lâu quá thầy sẽ bỏ về trước còn gì? Ai bảo thầy đợi em dưới mưa thế này?… Thầy ngốc vừa phải thôi chứ, tìm chỗ nào nấp mưa không được à? Đứng dầm mưa như vậy về bị ốm thì sao?
– Tôi không cần em quan tâm tôi ốm đau ra sao. Phải, tôi đúng là ngốc thật mà, tự dưng lại chờ em…Tôi sợ nếu tôi tìm chỗ tránh mưa, em đến không thấy tôi, nên tôi phải cố đứng đây, cứ nghĩ em sẽ đến ngay…Rốt cục…
Nước mắt nó bắt đầu rơi:
– Thầy, em xin lỗi…Do em…
– Đừng giải thích nữa, tôi không muốn nghe…Lên xe đi.
– Lại đằng kia mua áo mưa đã thầy.
– Khỏi, ướt thế này rồi có mặc vô cũng thế thôi.
– Mặc vào cũng đỡ…
– Đừng nói nữa.- Nam lạnh lùng.
Từng lời thầy nói lạnh lùng, vô cảm, lòng Lam thắt lại. Nó cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. Nó đúng là chỉ mang lại rắc rối và phiền phức cho thầy thôi. Nó thấy mình không đáng để thầy lo lắng, quan tâm như thế. Nó khẽ nói trong lòng “Đừng giận em, thầy nhé!…”….
– Ti, chị xin lỗi…Vô tiệc chưa em?
– Chị đúng thật là…Em biết thể nào chị cũng muộn, cho nên em trừ hao, hẹn chị 5h, chị về đây 6h30 là vừa. Hi hi . Yên tâm, chưa vô tiệc đâu, chị khỏi lo mất phần nhé .
– Con nhóc này…
– Ơ, anh Hai? Làm sao mà ướt như chuột lột thế kia? Sao không mặc áo mưa, trời mưa to thế kia mà?
Nam cười nhạt, cái cười đó càng xoáy vào lòng Lam, càng khiến nó thêm nhói đau :
– Không sao, do anh vừa làm một chuyện ngốc nghếch mà trước giờ anh chưa bao giờ làm thôi. Anh hơi mệt, lên nghỉ đây, em cứ tự nhiên nhé…Ăn uống thoải mái, anh không giành phần em đâu.
Nói xong Nam thất thểu lên phòng. Ti nhìn theo, ngạc nhiên hỏi Lam:
– Chị, có chuyện gì thế? Anh Hai sao lạ vậy, trước giờ anh ấy có kì lạ như vậy đâu?
Lam cũng nhìn theo bóng Nam, thờ ơ đáp lại Ti:
– Chị không biết…
Hôm sau, Diệu và My đến nhà nó chơi. Tụi nó về quê có 4 tuần, bây giờ ra chuẩn bị để tuần sau đi học lại. Mẹ nó mang bánh vào phòng, nói:
– Thằng Nam không biết hôm qua bị gì mà dầm mưa để bị ốm nặng thế không biết?
Lam giật mình:
– Mẹ nói gì? Thầy ốm à? Ốm nặng lắm hả mẹ?
– Mẹ không biết, nghe mẹ thằng Nam kể vậy thôi. Nó sốt 40 độ luôn thì phải…Thôi mấy đứa ngồi chơi nhé, cô đi công chuyện đã.
– Dạ…
Trong phòng chỉ còn lại ba đứa nó. My hốt hoảng:
– Lam, có chuyện gì mi khóc thế hả?
– Tại ta, tất cả cũng vì ta mà…
– Có chuyện gì mi kể tụi ta nghe, đừng khóc nữa, mi nói thế ta có hiểu gì đâu.
– Chiều hôm qua…
My thở dài:
– Mi cũng thật là, vô tâm vô tư quá. Mi ham vui vừa phải thôi chứ, mi nhớ cái lần mi cho ta với con Diệu leo cây không? Nghĩ lại ta còn thấy giận. Lúc đó tụi ta chờ mi có 30 phút, còn thầy đợi tận 2 tiếng đồng hồ, dưới trời mưa to nữa chứ…Làm sao thầy không giận được?
– Híc, giờ ta phải làm sao đây?
– Còn sao trăng gì nữa? Mau đến thăm thầy đi, không nghe mẹ mi nói thầy sốt cao lắm à?
– Thôi khỏi, tụi ta về, bữa khác qua chơi là được chứ gì. Lo cho thầy đi, kẻo thầy giận mi suốt đời đó. Hi hi.
Lam gượng cười nhìn hai đứa bạn:
– Ta, cảm ơn tụi mi nhiều…
– Còn khách sáo nữa hả? Mau chạy theo tiếng gọi của con tim đi …
– Không, mi đừng nói vậy Diệu à. Ta không biết, giờ ta đang rất bối rối, ta không hiểu rõ trái tim ta bây giờ thế nào, híc…Ta đi đây, ít bữa ta sẽ kể cho tụi mi nghe…