Chap11
-“Anh Anh Anh…”-Nó cà lâm vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn.
“Sao ko mở cữa,mời khách là như thế à.?”-hắn đã bớt lo hẵn,khi thấy nó,mặt hắn như vừa trút đc 1 gánh nặng vậy.
“…Ơ..ko đc?”-Nó trố mắt nói vỗ mạnh vào mặt miệng lẫm bẫm-“Tĩnh lại,mình nhớ hắn wá riết tẩu hõa rồi”
“Này!!!”-Hắn bật người khỏi xe tiến lại gần cữa hắn lấy tay mở cánh cữa ra rồi thản nhiên dắx xe vào.
Nó đứng ngơ ngác,tay ko ngừng gãi đầu…
“Nhà mà ko khóa cữa à!mà đầu có chí sao gãi hoài thế?”-hắn nhìn nó vs ánh mắt nhăn nhó,rồi bước vào nhà nó.
-Nó thì nhìn hắn nhìn cánh cữa,nhìn xe hắn,…nóa te te đi đóng cữa mà nghỉ-“loạn rồi,nhà mình mà cứ ngở nhà hắn vậy..”
…
“Đang ăn mì à?”-hắn ngước mắt nhìn nó.Rồi hắn từ từ tới tù lạnh nhà nó…nói sao nhỉ trống trơn.
Quả là nếu mà mẹ nó ko đi chợ 1 là 2 bố con nó đi ăn tiệm,2 là ăn mì,nhưng kì này bố nó đi, nên đành mì vậy.
“Sao tủ lạnh ko có gì thế?ko trả lời tôi à?”-hắn cau có nhìn nó
“ko phải tại mẹ vs ba đi rồi nên…”-nó lấy 2 ngón tay chì vào nhau mặt nó nhìn xuống đất…
-Hắn nhìn nó rồi cười ,hắn đành trổ tài vậy…ai nói đại gia là ko biết nấu ăn…lầm rồi đấy.
“Đi theo tôi!”-hắn vừa nói vừa nắm tay nó kéo đi,nó thì chẳng biết chẳng rằng nhìn hắn…
“Chúng ta đi đâu?”-Nó ko kìm nỗi đành hỏi
“Siêu thị chứ đâu!”-hắn quay mặt sang nó nhìn nó rồi cười.
“Siêu thị!!!”-nó hả họng ra rồi trố mắt nhìn hắn.
——SIÊU THỊ——
-“Này hay mình mua mì đi”-mặt nó hớn hở chỉ chỉ.
-“A! mì làm pasta nè!”-Ánh mắt nó sáng lên,nó ngước sang nhìn hắn vs gương mặt cún con..,
“Thôi đc làm pasta vậy!!”-hắn lấy hết những vật liệu cần thiết,nó lẽo đẽo theo sau chỉ để…
“1 bịch đủ rồi”-hắn
“Ko đủ đâu !!”-Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi bỏ vào rổ bưng đi.
-Hắn nhìn nó rồi gườm 1 câu:”Ko ăn hết là chết vs tôi”
Miệng nóa cười,cười như là nóa sẽ ăn mà ăn hết ấy chứ.Nó vs hắn như 1 cặp vợ chồng vậy…nó cãm thấy hạnh phúc biết bao.Nó cười mĩm như 1 con hề,nó nghỉ nó la người hanh phúc nhất thế gian…..
_Nó quàng tay hắn,vừa di nó vừa cười tủm tĩm…nó khiến ai nhìn cũng phải chạnh lòng vì nó đi kế 1 tên đep trai là thứ 1.thứ nhì là lại đi mua đồ ăn chung,thoạt nhìn thì nhìn hạnh phúc lắm nhưng ai biết nó phải trải wa nhiều chuyện mới có đc ngày hôm nay.
“Nè!mai mốt đừng vừa đi vừa cười nữa,người ta nhìn vào ko nên đâu”-hắn nhắc nó
“Xì!ko cười thì thôi”-No xụ mặt way đi chổ khác…kèm theo là bỏ tay ra khỏi hắn,mỗi người đi 1 nơi…
“”XIN QUÝ KHÁCH HÃY THỬ LOẠI KEM NÀY VÀ CHO CHÚNG TÔI 1 Ý KIẾN ĐI Ạ”-1 anh bảnh trai đấy đưa cho nó 1 hộp kem hương dâu…rồi nhìn nó cười tươi.
-Nó đỏ mặt,ăn thử tuy mùi ko mấy ngon nhưng nó cũng khen vì 1 anh bảnh trai thế lại mời nóa…
“Kẹo gì mà chẳng cóa chút mùi vị gì”-hắn vừa nói vừa nhổ viên kẹo ra,hắn nói tiếp..
“Còn em!ko lo đi về muốn ở đây làm gì,con nó khóc ở nhà kìa.”-hắn nói rồi lôi nó đi.
“Ơ…ơ…Trịnh Khải Vân con nào ở đây”-mặt nó đỏ ửng nhìn hắn.
_”…”-hắn chỉ lo nhìn đường lái xe ko trả lời nóa…khiến nóa bực lại càng thêm bực.
Nóa way mặt sang hướng khác,nóa giận,hắn nghía nhìn nóa rồi cười…
—Lúc này đậy ko chỉ riêng nó hạnh phúc đâu mà hắn nữa,hắn cãm thấy hắn đã có 1 gia đình thật sự…có lẽ tôi yêu em mất rồi…hắn nghĩ nhưng ko thốt lên thành lời…hắn nhìn đường nhưng tâm trí này thì chỉ cóa nóa mà thôi—