– Chính là cô ấy, Ngân là con gái bác Phát, con quan tâm là lẽ thường tình thôi mà.
– Mẹ đâu có nói gì đâu mà con vội bào chữạ Mẹ chỉ nhắc con phải quan tâm đến con Thảo, nó đang độ tuổi trưởng thành. mọi thứ đều làm cho nó tò mò. Con hiểu mẹ nói gì không ?
Thảo la lên :
– Thì ra mẹ chỉ bảo anh ấy trông chừng con.
Hiếu nheo mắt :
– Ddáng đời cho cái tội bép xép.
Thảo công môi :
– Anh nhờ ai mà được chị Ngân chú ý, giờ lại được nước mắng em.
– Anh đâu có nhờ nhỏ, nhỏ phá anh chỉ tại anh phước lớn, mạng lớn thôi mà.
– Nếu vậy thì em đi tìm chị ấy làm rõ một việc.
– Việc gì ?
– Hổng thèm nói cho anh nghe đâụ
Ông trần can :
– Chuyện gì cũng gác lại, ăn cơm cái đã. Thảo, con mời cậu Hậu dùng cơm đi con.
Hiếu nhìn Thảo dò hỏi, Cô bé lẳng lặng bỏ đị Thảo gõ cửa phòng nhưng hổng ai lên tiếng. Cô lẫm bẫm :
– Trời ơi, có khi nào anh ta giả hiền từ để vào nhà gạt mình không ?
Cô lại gõ cửa, cô chạy nhanh về phòng, đưa tay chặn ngực thở hổn hển :
– May quá, hổng có mất gì.
– Cô bé sợ mất gì vậy ?
Thảo giật mình :
– Anh đi đâu vậy ?
– Ngắm xung quanh thôi mà.
– Vậy mà em cứ ngỡ…
– Ngỡ anh đã trộm hết đồ rồi trốn mất phải không ?
– Thảo đỏ mặt :
– Tự gì bây giờ xã hội phức tạp, kẻ gian nhiều quá nên em cảnh giác.
Hậu phì cười :
– Cảnh giác mà mãi đến giờ em mới có mặt ở đâỵ
Thảo nói nhanh :
– Ba mẹ mời anh dùng cơm.
– Anh còn làm phiền gia đình dài dài, không cần em làm ra vẽ trang tro.ng.
Biết cơm it vì cô không đoán được số người có mặt lúc này nên cô từ chối ăn cơm, còn rủ thêm Hiếu ra ngoài ăn vặt.
– Sao em lại cản anh ăn cơm
Thảo lườm anh :
– Em tưởng đâu anh gặp chị ấy, anh no không cần ăn cơm chứ.
– Em lúc nào cũng tìm cách kê anh. Còn chuyện em định nói với Ngân, thật ra là chuyện gì ?
– Anh bao em ăn phở đi, em sẽ nóị
Hiếu gãi đầu :
– Em lúc nào cũng có yêu sách.
– Anh có chịu không thì nóị
– Ừ, ăn thì ăn.
Hiếu đưa em gái đi ăn phở, no nê, Thảo lại lãng tránh. Hiếu bỏ Thảo dọc đường.
– Bây giờ nói không, nếu không anh cho em tản bộ đó.
Thảo ương bướng :
– Ddi bộ càng hay, thư giản, dễ tiêu hóạ
– Nhưng lắm kẻ gian đang rình rập sao lưng em.
Thảo hoảng vía :
– Thôi, em nóị Nhưng anh hứa là không được buồn đ ọ
– Chuyện gì nghe hồi hộp vậy ? Cấm em đặt đều đó nhạ
– Em hứạ