Chap 26:
Bốn mắt nhìn nhau..hắn bật cười…nhìn nó…nó luốn cuốn .. núp sau cánh cửa…nhìn nó bây giờ nó nghĩ nên đi bệnh viện thôi…
“Điên thật rồi…sao mình lại nhảy nhảy chi ko biết…đúng là”-Nó tự cốc vào đầu nó vài cái..
Hắn mở cánh cửa..nơi mà nó đang tựa vào…bất chợt nó ngã người về sau…đứng phía sau , hắn nhẹ nhàng dìu nó rồi bồng nó lên..nhìn nó cười…nói sao đây..hắn như là 1 hoàng tử vậy?
Hoàng tử của nó đã giải thoát nó khỏi cái đám mây đen…chỉ cần.. hắn vẫn luôn yêu nó..luôn chỉ nhìn nó thôi..như vậy là đủ rồi…Cánh cửa từ từ khép lại…như cánh cữa của trái tim…khép lại..chỉ để dành cho nhau 1 vị trí nhất định..chỉ có nó và hắn..
..
Đêm đến nó và hắn có 1 đêm giáng sinh bên nhau…nó ko thích cầu kì ..nó chỉ muốn đc tay trong tay hắn bên đêm giáng sinh…địa điểm đầu tiên mà nó chọn là 1 wán ăn món Nhật.
Nó và hắn bước vào..wán khá đông…đa số là các cặp tình nhân..nó và hắn ngồi đối diện nhau..từng món ăn đem ra..toàn đồ sống..nó ăn thử shushi..huơ tay lên khen ngón đáo để…
Nó đút hắn ăn vs sự chứng kiến của rất nhiều cô gái…chạnh lòng vì nó có 1 ông bồ rất là đẹp trai đấy!! Nó ăn rồi cười
thầm trong bụng..
Ăn xong món lẩu nó và hắn ra khỏi wán..nó ko biết điểm tới tiếp theo là đâu?Dang loay hoay nhìn 2 bên đường…nó chậm rãi đi rồi dừng bước trước 1 plaza…1 chương trình giành cho các cặp tình nhân..mặt nó tỏ vẻ..nham hiễm hẳng ra..
Nhanh tay nó chạy lại kéo hắn lại ngay chổ đăng kí..hắn như muốn choáng trước hành động lẹ làng của nó..dù bây giờ có phản kháng cũng đã muộn vì hắn đang đứng trước vạch xuất phát của 5 chàng trai..trong đó hắn là thí sinh tham gia
-“Tất cả mọi người xin các bạn hãy giới thiệu về nhau đi ạ”-Một nữ dẫn chương trình đưa mic về phía nó và hắn.
-“Tôi tên K.Uyên…”-Nó nhanh nhẹn trả lời tặng kèm 1 nụ cười xinh trên môi.
-“Vậy còn..anh đây?”
-“…”-Hắn ko đáp + cử chỉ coi thường…
-“À anh ấy là Khải Vân”-Way mặt lại nó lườm hắn 1 cái rồi way ra cười tiếp..
Chương trình này sẽ giúp nó rửa hận…vì hắn mà nó khóc rất
nhiều …bây giờ đày hắn 1 chút có đáng gì..đúng là nó rất hiền..nhưng hiền phải đúng chổ!
“Vậy là ta đã xong phần làm wen,bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần wà tặng của chương trình…đó là 2 cặp gấu bông có inh hình mặt của nhau.”
Nó thích ra mặt …hắn nhìn nó và đoán ra ngay…ko biết tại sao hắn lại muốn đạt đc món wà rẻ tiền đó..theo hắn là vậy…tất nhiên là hắn dư sức mua đc nhưng nếu thua chắc nó sẽ ko thèm nói chuyện và điều hiển nhiên nó đổ lỗi cho hắn…
Way trở về thực tại..hắn đang cõng nó sau lưng..thì thầm tai hắn nó hôn hắn 1 cái thật nhẹ..
“Cố lên nhé anh xã”
…Cuộc thi bắt đầu hắn bồng nó chạy thật nhanh rồi cầm cờ chạy đến đưa cho trọng tài..nó trên lưng hắn hò reo ..hắn thì hì hụt chạy..hắn ko biết sao hắn lại fải có làm việc này..nhưng vui thật..
Vậy là công sức chạy toát mồ hôi đã ko phụ lòng hắn..Người thắng cuộc ko ai khác chính là cặp đôi này đây …wa nhiều công đoạn nó và hắn đã có trong tay con gấu in hình mặt của nhau..
Cầm trên tay con gấu…tay kia cầm 1 cây kem..nó cười tít mắt..nhìn hắn..mãn nguyện..
“Cười gì chứ..mệt wá nè..nói lấy xe đi mà ko chịu”-Hắn than thở.
“Nhưng như vậy thì tụi mình sẽ ko có 2 con gấu này”-Nó lí lẻ vs hắn.
“Rồi!!Vậy chúng ta về hay đi đâu nữa nào?”
Nó ko biết đi đâu nữa..1 tia sáng lóe lên trong đầu nó…dù sao…hôm nay nó đã thực hiện đc 1 điều ước của nó..và 1 điều ước nó rất muốn thực hiện tiếp theo cùng hắn là…
…
“Tại sao lại tới đây?”-Hắn bực mình
“Sao lại ko…chúng ta tới thăm ba anh..em đc biết anh ko bao giờ về thăm ba cả?”-Nó lí nhí miệng
“Đi về ko nói nói nhiều!”-Nắm tay nó hắn lôi đi 1 cách mạnh bạo.
“Ko.!!”
“Anh hứa sẽ thực hiện hết những điều kiện em giao rồi mà”
Nó làm hắn nhớ lại tiềm thức…
Nó ôm hắn thật chặc..tựa vào bơ vai hắn..nó như có 1 chổ dựa…yêu là thế?hạnh phúc là vậy…2 từ này ko bao giờ rời xa nhau khi nói lên nỗi niềm của họ..
Nhẽ nhàng ôm nó hắn như cảm nhận hơi nhiệt đang lan tỏa làm ấm cả bầu ko gian..mà đó giờ hắn luôn làm lạnh… ngắm nó..đây là khoảnh khắc mà hắn đã mong chờ bấy lâu..
“Này..anh hứa đi?”
“..hứa gì nào?”
“Phải nghe lời em..em nói gì cũng phải làm…nha?”-No bật dậy nhìn thẳng mắt hắn.
“Ok…đc thôi.”-Dịu dàng nhìn nó..hắn choàng tay ôm nó..hôn nó xối xả..
Nó cười…trước hành đông của hắn…chui vào lòng hắn nó ghì chắc hắn bên nó..như muốn níu giữ thời gian vậy…nó mong trái đất ngừng way…cho nó và hắn cứ mãi như thế…
“Ừ thì có…”
“Ko nói nhiều chúng ta vào thôi”-Nó cười rồi ra lệnh cho hắn…nó bắt chước hắn rất giỏi..
.TING TONG.
“Xin lỗi ai vậy?”-Là ông wản gia..nó rất mừng khi vẫn con đc nghe giọng trầm của ông..1 giọng điệu ấm áp.
“Là cháu..K.Uyên đây ạ!!!”-Nó reo lên.
“Ôi..cô chủ…à ko cô bé đã về rồi đấy ư..mau mau vào đây!!”
Cánh cửa nhà rộng lớn từ từ mở ra..3 năm trước nó và hắn cùng bên nhau..đối diện rất nhiều khó khăn…lần này nó sẽ ko để bất kì lí do gì ảnh hưỡng đến tình cảm cũa mình nữa..nó đã học đc cách đối diện,sống thực tế hơn…
Bước vào nhà…khung cành vẫn ko mấy thay đổi..nó vững vàng hơn khi có hắn…
“Cô bé…”-Ông wản gia nhìn nó cười hiền..
“Ông!!”-Chạy nhanh đến ông nó ôm ông 1 cái thật siết…dù sao ông đã luôn giúp nó..nó ko có 1 lời cảm ơn nào hơn…
“E..hèm!!chúng ta vào chào ông ta rồi về nhanh lên!”
“Đợi chút đã nào…vừa mới đến mà?”-Nó nheo 2 cặp lông mày lại.
Nó và ông wàng tay nhau..nó hỏi ông đủ điều về hắn..và mém xíu hắn đã bị nó giận…khi biết tin hắn ở đây wen rất nhiều cô..nghe ông kể về hắn đối xử ba hắn..nó mới càng nghĩ nó làm đúng trong việc tới đây..
“Vậy còn..mẹ kế của anh ấy đâu ạ!”
“Phu nhân đấy sao?…Ông chủ đã đuổi đi rồi!..”-Ông nói với vẻ mặt buồn rồi cười..
“…Vậy ông có thể dẫn cháu đến gặp…”-Nó ấp úng và ngừng ngay cái trí tò mò,nó ko muốn tìm hiểu về người đàn bà mưu mô đó..có lẻ cô ta đi là tốt nhất…
“..Ừm đi theo ông…”
Hắn và nó bước theo sau…nhìn chung wanh..tối om..cũng nhu bây giờ ba hắn cũng đang có tâm trạng này..dần hiễu đc điều đó..nó nắm tay hắn…nhìn hắn..nó nhẹ nhàng khuyên hắn..
“Ba anh..sẽ buồn nếu anh cứ thế đấy..vì em tha thứ cho ba anh nhé!”-Nó cười rồi wàng tay hắn vào người…