Chap 25 –
– Ừm… Em không nhớ gì chuyện đêm qua sao? – Jun cũng khá ngạc nhiên trước thái độ của Ken.
– Hôm qua…
Ken ngập ngừng nói rồi nheo mắt lại suy nghĩ…
– Hôm qua lúc em ngủ thì Shin lay tay em, em tỉnh dậy thì thấy cậu ấy đã tỉnh rồi sau đó có cái gì đó kề vào cổ và sau đó… chẳng nhớ gì cả!
Nhìn gương mặt bơ bơ của Ken làm Jun phải bật cười. Rồi Jun kể lại mọi chuyện, Ken chăm chú nghe mà hai mắt nheo lại…
– Thế có bắt được tên đó không?
– Vì lúc đó anh lo em gặp chuyện nên đành quay lại…
– Shin có bị thương không?
– Không. Chỉ hơi hoảng sợ…
– Em muốn qua thăm Shin.
– Ừm.
Jun gật đầu rồi cùng Ken đi sang phòng nó…
Trong phòng nó đang trò chuyện cùng Sun thì Ken mở cửa bước vào. Sun bất ngờ nhìn ra cữa…
– Cậu tỉnh rồi à. *mĩm cười*
– Ừm. – Ken cười đáp.
– Thôi hai cậu trò chuyện đi. Mình ra ngoài mua ít thức ăn.
– Cám ơn cậu.
– Đi nhé! – Sun quay lại nói với nó rồi bước ra ngoài cùng Jun.
Ken tiến đến giường nó và ngồi bên cạnh. Cậu không nhìn nó và nó cũng vậy. Cả hai cùng nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh nắng, bầu trời và im lặng…
– Cậu… thấy sao rồi?! *ngượng nghịu*
– Tớ không sao!
Lúc này nó mới quay lại nhìn Ken mà mĩm cười, giọng nó khá yếu.
– Cậu còn thấy đau ở đâu không? – Vẻ ân cần của lộ rõ trên mặt Ken.
– Chỉ hơi đau ở tay thôi. Chỉ va chạm nhẹ thôi mà. – Nó nở một nụ cười thật tươi, tươi như ánh nắng mặt trời bên ngoài. Ken nghĩ vậy!
Ken cốc nhẹ đầu nó mà mắng yêu.
– Ngốc! Bị xe “hun” mà bảo là va chạm nhẹ à!
Nó không nói gì chỉ mĩm cười đáp. Bỗng nét mặt của Ken thay đổi, cậu nhìn nó bằng một ánh mắt buồn…
– Tớ xin lỗi! Lúc nào cũng vì tớ mà cậu phải chịu đau đớn…
Nhìn đôi mắt đã đỏ của Ken mà cổ họng nó như nghẹn lại. Nhưng rồi nó cố nuốt lại cục nghẹn ấy và mĩm cười với Ken. Không biết Ken có nghĩ nó hâm hay không mà cười suốt?!
– Cậu đóng cửa sổ giúp mình được không?
– Cậu lạnh hả?! – Ken bất ngờ trước câu nói của nó nhưng trong mắt câu vẫn ánh lên nỗi lo lắng.
– Không. Hình như bên ngoài có bụi bay vào nên mắt câu đỏ hoe rồi.
Ken không nói gì thêm. Câu mĩm cười trước câu trả lời ngây ngô của nó. Đúng là lúc nào nó cũng biết cách làm người khác cảm thấy nhẹ nhỏm và thoải đi rất nhiều.
Bên ngoài, Sun và Jun vẫn đứng đó nãy giờ. Sun chăm chú nhìn cả hai qua khe cửa hé chợt Jun lên tiếng…
– Em đang nghĩ rằng Shin đã trưởng thành nhiều lắm phải không?
Sun quay lại nhìn Jun mĩm cười rồi tiếp tục nhìn con bạn…
– Ừm. Em không ngờ chỉ một thời ngắn mà Shin nó lại chững chạc nhiều đến vậy! Nó có thể hi sinh tất cả vì bạn bè và người mà nó…
– Ý em là…
Đôi mắt Sun chớp nhẹ nhàng và nói với giọng bình thản…
– Ừm. Chắc anh cũng biết mà phải không?
– Ừm. Vì thế nên anh quyết định chuyển về trường Shin để làm thầy y tế…
Sun quay lại nhìn Jun bất ngờ rồi cô mĩm cười như đã hiểu ra mọi chuyện.
– Thì ra là vậy. Anh đúng là người anh số một!
Jun cười nhẹ đáp. Tuy tính cách của Sun luôn năng động và khá “lóc chóc” nhưng rất biết cách khiến người khác vui bằng những lời nói của mình. Anh vui vì em mình có một người bạn đúng nghĩa như cô…
_____________________________________
Chiều hôm đó, lần đầu tiên từ khi nó tỉnh dậy, Jun đến gặp nó và chỉ mình anh…
– Em… đỡ nhiều chưa?
Nó quay người về phía khác tránh mặt Jun và im lặng.
– Em… giận anh sao?
Nó vẫn không lên tiếng. Nhìn vai nó run lên Jun cũng không thế nói gì hơn. Im lặng một lúc thì nó quay người lại và lên tiếng, giọng nó run run như sắp khóc…
– Tại sao… tại sao chứ?! Anh có biết bao năm qua em luôn chịu giày vò không? Em luôn nghĩ rằng anh đã… Chính em đã gây ra mọi chuyện!
Nó không còn giữ được giọng bình thường, từng tiếng nó đều nấc lên nghẹn ngào. Nước mắt nó giàn giụa làm Jun cũng chẳng kiềm chế được…
– Anh… anh xin lỗi! Từ khi nhận ra em anh đã rất muốn nhìn nhận lại em. Anh thực sự rất nhớ em. Nhưng lúc đó anh nghĩ mình không nên làm vậy. Vì anh biết em còn có một chuyện quan trọng cần làm. Anh không muốn vì anh mà em phải vướng bận bất cứ điều gì và anh cũng muốn tiếp tục trả ơn cho chủ tịch. Nhưng thật ra trong lòng anh buồn lắm. Anh thực sự rất nhớ em!!
Cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc. Jun vỗ nhẹ đầu của nó dỗ dành…
Lát sau, khi cả hai đã bình tỉnh lại, cả hai cùng ngồi trò chuyện với nhau. Jun kể lại chuyện lúc trước cho nó nghe…
– Vì nước chạy siết nên anh bị cuốn đi rất nhanh. Lúc đó có một người nông dân ngồi rữa mặt ở suối thấy anh nên đã vớt anh lên. Người đó ở làng mà mấy hôm trước chúng ta đi phát thuốc ấy.
– Có lẽ vì thế nên anh muốn trả ơn đúng không?
– Ừm. Nhưng tiếc là ông ta đã mất rồi…
– Thế ư?! – Nó bất ngờ.
– Ừm. Lúc cứu anh mang về ông ấy đã tận tình chăm sóc. Nhưng do nhà nghèo quá nên chẳng thể nuôi anh mãi được nên ông đành đưa anh đến cô nhi viện để anh được chăm sóc tốt hơn. Anh đến ở cô nhi viện được khoảng hai tuần thì gặp chủ tịch, lúc đó ông đến cô nhi viện để tài trợ. Lúc đi vệ sinh ông đã vô tình đánh rơi ví và một bản tài liệu quan trọng. Anh đi ngang qua thấy nên đã nhặt và trả lại cho ông. Ông cảm ơn và cho tiền anh ăn quà nhưng anh đã không nhận. Anh luôn nhớ lời pama dạy anh em mình phải biết giúp đỡ người một cách chân thành, không vì lợi ích. Vài hôm sau thì chủ tịch quay lại đón anh về nuôi và nói rằng thấy anh rất lanh lợi và cũng cảm thấy rất có duyên với anh. Sau đó anh lớn lên trong gia đình của ông…
– Sao anh không liên lạc với pama và em?
– Anh không có bất cứ thứ gì để có thể liên lạc… – Ánh mắt anh đượm buồn khiến nó cũng chột dạ vì câu nói của mình.
– Sau này anh có định về thăm pama không?
– Nhất định! Nhưng anh muốn trả ơn cho chủ tịch trước đã…
– Ừm!… – Nó nhìn anh và mĩm cười hạnh phúc.
– Mà em biết Ken là Hoàng Anh đúng không?
Bên ngoài, Ken đang đứng cạnh cửa, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
– Mình là Hoàng Anh sao?! – Cậu ngẩn người ra nói vừa đủ để cậu và một người khác đang đứng gần đó nghe…
_____________________________________