Chap 26 –
Sau hơn cả tháng nghĩ ngơi nó đang dần bình phục. Vết thương không nặng lắm cộng thêm nghị lực sống không nhỏ của nó nên chỉ sau ba tuần tập trị liệu nó đã đi lại khá bình thường. Nhưng điều khiến nó không hài lòng là chưa thể chạy nhảy được?! Trong suốt thời gian này, Ken, Sun và Jun luôn bên cạnh giúp đỡ nó. À quên, cả… Min nữa!
– Mày đỡ nhiều rồi đó Shin! – Sun vỗ nhẹ vào vai nó.
– Ừm! – Nó cười đáp trả rồi nhìn xung quanh tìm kiếm – Mà Ken đâu rồi?!
– À, Ken đi mua thức ăn.
Vừa dứt câu thì Ken mở cửa bước vào.
– Vừa nhắc cậu thì cậu xuất hiện ngay. Linh thật đấy!
Sun vừa nói vừa nhìn Ken cười châm chọc, cậu mĩm cưới đáp trả rồi ngồi xuống cạnh hai đứa nó.
– Hai cậu đợi có lâu không?
– Ủa? Chẳng phải cậu đi mua thức ăn sao? Thức ăn đâu?
– Ơ… Quên mất! Nãy tớ gặp Min bên ngoài nên nhờ cậu ấy đem vào để đi vệ sinh. Cậu ấy chưa đến nữa à?
– Có ma nào đâu! *cằn nhằn*
Nhắc đến Min thì giọng của Sun lại khác hẳn khiến nó phải lắc đầu mà phì cười.
– Có ma rồi nè!
Min đẩy cửa ló đầu vào, miệng vẫn giữ nụ cười tươi tắn nhưng có gì đó… không tự nhiên. Sun thấy điều đó nhưng cô không dám chắc là có chuyện gì hay không.
– Cậu đi đâu mất biệt thế? – Ken đứng dậy phụ Min cầm đống thức ăn vào.
– À, xin lỗi. Tớ gặp người quen bên ngoài nên đứng lại nói ít câu. – Min gãi đầu nhìn cả đám với ánh mắt hối lỗi.
– Ít câu mà lâu vậy nếu nhiều câu thì chắc tụi này chết đói mất. – Sun lại nổi máu cằn nhằn khiến nó không nhịn cười được.
– Thôi thôi, đói rồi. Đừng nhằn Min nữa. – Nó lên tiếng cứu bồ Min.
Đặt đống đồ ăn xuống, cả đám bắt đầu ăn thì Min sơ ý làm đỗ nước chấm vào tay nên vào nhà vệ sinh rữa. Còn ba người thì bắt đầu ăn…
– Hộp này của Ken hả?! – Nó chỉ vào hộp thức ăn của Ken.
– Ừm. Sao?!
– Trông ngon ghê! – Nó nói với ánh mắt và giọng nói quá ư là gian xảo…
Ken phì cười trước nét mặt của nó. Cậu đưa cái hộp về phía nó.
– Vậy đổi nhé!
– Cảm ơn. – Nó cầm lấy hộp thức ăn với vẻ mặt vui mừng hết cỡ.
– Nhìn ngon thiệt đó. Tao miếng coi. – Sun cũng gắp thức ăn trong hộp nó rồi ăn ngon lành.
Giơ ngón tay cái lên nó và Sun trầm trồ khen ngợi.
– Ngon… ngon!
Min đẩy cửa bước vào, tiến đến và ngồi xuống. Nhìn sang nó Min hơi bất ngờ…
– Cậu… đổi hộp với Ken hả?!
Cả ba cũng hơi bất ngờ trước thái độ của Min.
– Ừm. – Nó gật đầu.
– Cậu ăn chưa?
– Rồi. Sun cũng ăn nữa. Sao?!
– À không. Tớ chỉ hỏi vậy thôi. – Min nở nụ cười làm nó cũng không ngạc nhiên nữa.
– Rãnh ghê. Thôi mau ăn đi… – Sun (lại) cằn nhằn tiếp.
– Chết tiệt! – Min gục mặt xuống hộp thức ăn mà mím môi lại.
______________________________
Sau khi ăn xong cả đám dọn dẹp. Khoảng 10 phút sau đó thì nó và Sun…
– A…a…! – Nó tự dưng nhăn mặt.
– Cậu sao thế? – Ken bất ngờ nhìn nó.
– Tự dưng bụng tớ đau quá! – Tay nó ôm bụng mà nhăn nó
– A… Đau! – Sun cũng ôm bụng và nhăn mặt như nó.
– Aaaaa…! – Cả hai cùng hét lên đau đớn.
– Min, mau gọi bác sĩ đi. Mau lên!!! – Ken hét lớn với vẻ mặt lo lắng.
– À…ừ…
Min ậm ự rồi chạy ra ngoài. Ken vừa đỡ nó lại vừa đỡ Sun. Hai đứa thì quằn quại làm cậu cũng bối rối.
Một giờ sau đó…
Bác sĩ mở cữa bước ra. Ngay lập tức Ken đứng dậy tiến về phía bác sĩ với vẻ mặt lo lắng. Còn Min thì vẫn bình thản nhìn về phía Ken, nhưng trên mặt cậu cũng toát lên vẻ gì đó gọi là lo lắng. Cho nó và Sun hay chính cậu?!
– Hai cậu ấy sao thế bác sĩ?
– Trong thức ăn của họ có thuốc tiêu cực mạnh, nếu như ăn phải liều lượng nhiều có thể gây loét dạ dạy, cũng may là họ chỉ trúng một lượng nhỏ nên không ảnh hưởng gì nhiêu. Nghĩ ngơi và uống thuốc thì sẽ mau chóng khỏe lại.
Ken thở như trút hết mọi lo lắng mà cậu nén trong lòng từ nãy đến giờ. Còn Min thì mĩm cười nhìn vào phòng.
– Cảm ơn bác sĩ! – Ken gật đầu chào bác sĩ – *Sao trong thức ăn lại có thứ đó?*
Bác sĩ rời đi thì Jun cũng vừa đến, đi bên cạnh là chủ tịch.
– Shin sao rồi?
– Không có gì nguy hiểm lắm.
– Còn Sun?
– Cũng giống Shin thôi, cả hai đang nghĩ ngơi.
Jun gật đầu rồi quay sang chủ tịch.
– Bố vào thăm Shin với Sun đi. Con sang hỏi chuyện bác sĩ tí.
Jun bước đi trước khi chủ tịch gật đầu một cái. Chủ tịch quay sang nhìn Ken, Ken quay sang hướng khác.
– Để con đi mua sữa cho họ.
Nói rồi cậu bước đi, Chủ tịch nhìn theo cậu với một ánh mắt buồn và hơi thất vọng. Thật sự cả hai không có gì để nói sao?
– Con có việc phải đi trước. Bác ở lại với hai cậu ấy nhé! – Min mỉm cười nói.
– Ừm.
Ông chào tạm biệt Min và bước vào phòng của nó với Sun.
Mở cửa bước vào, ông tiến về phía giường bệnh của nó. Sun vẫn còn đang ngủ còn nó thì nó đã tỉnh lại…
– Chào bác! – Nó ưỡn người như muốn ngồi dậy.
Ông vội chạy đến ngăn nó lại.
– Con cứ nằm nghĩ đi! – Ông mĩm cười rồi ngồi xuống bên cạnh nó – Tội nghiệp con, tốt bụng vậy mà lúc nào cũng gặp chuyện xui xẻo.
– Dạ con không sao đâu. Bác đừng lo kẻo ảnh hưởng sức khỏe! *mĩm cười*
– Dạo này ta bận nhiều việc nên không thể thăm con được. Con đừng buồn ta nhé!
– Bác đến thăm là con vui lắm rồi!
Ông mĩm cười nhìn nó trìu mến. Không hiểu sao khi nhìn nó thì bao nhiêu căng thẳng của ông điều biến mất và luôn mang đến cho ông một cảm giác thoải mái. Nếu nó là con gái thì có lẽ ông đã nhận nó làm con dâu từ lâu rồi. Ông thấy nó với ông rất có duyên và còn là em của Jun nữa chứ… Đúng là quả đất thật tròn!
– Bác với Ken đã làm hòa chưa ạ? – Nó nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
Ông không trả lời, chỉ nhìn nó cười và nhẹ lắc đầu. Nó thấy được trong đôi mắt ông đang ẩn chứa một nổi buồn. Một nổi buồn vô cùng to lớn. Nó muốn giúp ông nhưng nó thực sự chưa nghĩ ra cách gì có thể. Nhìn ông một thoáng rồi nó lên tiếng:
– Sao bác không nói ra hết mọi chuyện cho Ken biết. Con nghĩ nếu bác nói ra hết mọi chuyện thì nhất định Ken sẽ thay đổi thái độ thôi mà.
Ông thở dài nhìn nó. Ông biết nó luôn tìm mọi cách để giúp ông và Ken hàn gắn mối quan hệ.
– Nói ra thì chỉ khiến Ken buồn thêm thôi con à!
– Nhưng mà… ít nhất cậu ấy biết bác không cố ý làm như vậy. Mối quan hệ giữa hai người sẽ không tệ đến mức này.
Ông mĩm cười, một nụ cười chứa đựng biết bao đắng cay. Nó thấy và lòng nó cũng đau xót thay…
– Bây giờ cũng không tệ lắm đâu con. Chỉ cần thấy Ken được vui vẻ là tốt lắm rồi!
– Phải chi cậu ấy cũng hiểu được tình cảm của bác thì tốt quá!
– Có con hiểu bác là bác mừng lắm rồi. Dù gì cũng phải cảm ơn con nhiều lắm! Từ khi quen biết con Ken đã vui vẻ hơn trước rất nhiều.
– Không có gì đâu bác! – Nó mĩm cười, mặt nó đang đỏ dần vì ngượng.
Chợt nó nảy ra một ý định trong đầu. Nó mĩm cười nhìn ông và tiếp tục trò chuyện…
Bên ngoài, từ nãy giờ Ken đã đứng đó và nghe hết mọi chuyện. Trong đầu cậu lúc này là một dấu chấm hỏi to đùng. Một thoáng suy nghĩ và cậu bước đi…
__________________________________
Lát sau chủ tịch ra về. Sun cũng tỉnh dậy và nói chuyện với nó và Min. Jun mở cữa bước vào cùng với một giỏ trái cây. Đặt lên bàn anh lấy dao định gọt táo thì Ken mở cửa bước vào…
– Anh Jun, em có tí việc muốn nói chuyện với anh.
Cả đám nhìn Ken với vẻ bất ngờ, Jun cũng bất ngờ không kém. Anh cùng Ken bước ra ngoài khuôn viên bệnh viện. Đứng đó im lặng một hồi Ken quay lại nhìn Jun và nói:
– Nếu em yêu cầu anh kể sự thật thì anh có kể không?
– Sự thật gì? – Jun nhìn Ken đầy ngạc nhiên.
_________________________________