Hắn câm lặng, đã lâu lắm rồi hắn không hề thấy trên đôi môi nó nở một nụ cười, hắn luôn dõi theo nó từ một góc khuất nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là đôi mắt long lanh luôn ẩn chứa một nỗi buồn của nó, cứ mỗi lần như vậy lòng hắn lại quặn thắt, đôi chân cứ vô thức muốn chạy đến bên nó nhưng trái tim mang cảm giác bị phản bội lại không cho phép, hắn hận nó.. hắn hận vì nó khiến hắn trở thành một thằng con trai luôn mềm yếu trước nó.. cái ngày mà hắn nói câu chia tay.. chỉ cần nó gọi tên hắn dù chỉ một lần thôi thì hắn cũng sẽ vứt bỏ tất cả mà ôm trọn nó vào lòng… nhưng tất cả hắn nhận lại từ phía nó chỉ là sự im lặng.. sự im lặng đáng sợ như thừa nhận chính nó đã phản bội hắn! sự im lặng như con dao găm sâu vào tim hắn một nhát đau đến mức hắn chỉ có thể bước đi vô thức mà không thể quay lưng lại.. kể từ giây phút đó, hắn đã tự giam trái tim lại một lần nữa, cứ mỗi lần yếu lòng khi nhìn thấy nó thì sợi dây xích vô hình trong tim hắn lại siết chặt thêm con tim rỉ máu của hắn.. hắn hận cả Nam..
Còn bây giờ, hắn lao đi trên chiếc xe như có thể bốc cháy bất cứ lúc nào, hắn muốn tự giết bản thân mình, hắn đã nói những lời cay nghiệt đến tàn bạo với nó ban sáng, bỏ đi một cách lạnh lùng mà không biết nó phải trật vật đau đớn với cơn sốt, vô tâm đến tàn nhẫn khi bước đi với một cô gái khác mà không hề ngoái lại nhìn nó lấy một lần. Âm thanh chiêc xe hắn lao vút trên đường, chưa đầy 5 phút đã đỗ xịch trước cổng bệnh viện.
– Linh của tôi ở đâu? ở dâu hả? – hắn túm áo một nam y tá hét lên điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu mất bình tĩnh của hắn nhìn khắp nơi vội vã tìm kiếm, đã bao ngày qua hắn phải trật vật đến điên dại để cố quên nó, đã phải tự nhốt mình trong phòng để không phóng đi tìm nó, đã đập hết tất cả điện thoại trong tầm mắt chỉ để không gọi cho nó.. còn bây giờ là lúc mọi dồn nén tuôn trào, dù là một lần thôi hắn cũng muốn được ôm nó thật chặt vào lòng, hắn lồng lộn như con thú điên làm mọi người kinh sợ mất hồn.
– Linh đang ở phòng 404 – một cô gái có đôi mắt buồn lên tiếng phá tan cái bầu không khí u sợ kia, là Yến.
Hắn không nhìn Yến lấy một lần mà lao đi, thang máy đã bận hết nên hắn chỉ còn cách chạy thang bộ, phòng của nó ở lầu 4, hắn chạy hộc tốc mà không cần biết phổi hắn như muốn nổ tung, hắn thở một cách khó nhọc khi lên đến tầng 4, vẫn không chịu dừng! hắn tiếp tục lao đi điên cuồng tìm phòng nó.
– mày còn đến đây làm gì?- tiếng anh nó vang lên làm kinh động tất cả các bệnh nhân ở gần đó.
– … – hắn im lặng lao đến căn phòng 404.
*bốp*- anh nó tung một cú đấm khiến hiến ngã xuống sàn, có lẽ đây là cú đấm mạnh nhất từ trước đến giờ.
– tôi sẽ tha thứ hết mọi chuyện! kể cả chuyện Linh phản bội tôi để đi với thằng chó đó! còn bây giờ thì tôi muốn gặp Linh! – Hắn túm áo anh nó đay nghiến.
– tha thứ? “chó”? cậu có tư cách để tha thứ ư? cậu có tư cách để gọi người đã cứu con bé một mạng là chó ư?- Anh nó giáng thêm một cú vào mặt hắn, nhưng lần này hắn đỡ được.
– ý anh là sao?- hắn bàng hoàng nhìn anh nó.
– cậu nghĩ con bé thật sự là người có thể đi phản bội lại người khác sao? cái đêm mà cậu nghĩ nó phản bội cậu cũng là cái đêm mà Nam lãnh chọn cho nó một nhát dao, nó đã tổn thương, đã đau đớn đến chừng nào cậu có hay biết không? hay tất cả những gì cậu làm với nó chỉ là quay lưng lại với nó, bỏ mặc nó trong lúc nó cần cậu nhất? con bé đã một mình gồng gượng qua nỗi đau như thế nào cậu thấu được bao nhiêu?- anh nó nhìn hắn với con mắt sắc lạnh đầy giận dữ.
– … – hắn buông thõng đôi tay khỏi cổ áo anh nó, quỳ sụp xuống đất.
*cạch* – có lẽ cậu có chuyện cần xác nhận đấy!-anh nó thả chiếc điện thoại xuống tay hắn rồi quay lưng bỏ đi, những gì anh nó làm được cho nó chỉ có nhiêu đây, anh đã có thể im lặng, đã có thể che dấu sự thật với hắn để giữ nó bên mình, nhưng nhìn nó đau đớn khiến anh không thể ích kỉ được thêm một giây nào nữa, nuốt nước mắt chảy ngược vào tim…
Hắn cố gắng định thần để quay số gọi đi.
– ông điều tra cho tôi tình hình con trai cả của chủ tịch Dương.. – giọng hắn vô hồn qua điện thoại.
– … dạ thưa cậu chủ.. cậu ấy đã… – giọng nói ngắt quãng của quản gia Lâm làm tim hắn thắt lại, câu chuyện được quản gia Lâm thuật lại bên tai làm hắn bàng hoàng, hoá ra nó không hề phản bội hắn, tất cả chỉ vì nó quá thánh thiện… Nam chết.. nó đã phải đau khổ và dằn vặt đến nhường nào.. vậy mà hắn chỉ biết khư khư lấy lòng tự tôn mà quay lưng lại với nó, bỏ nó bơ vơ trong lúc nó cần hân nhất, khuôn mặt tổn thương của nó ùa về trong đầu hắn, đôi môi hắn mím chặt nhìn về phía cánh cửa phòng khép chặt-nơi có nó..
*cạch* – cánh cửa phòng mở ra, hắn nhìn nó đang ngồi trên giường, đôi mắt nó hướng ra phía cửa sổ vô hồn, thậm chí nó còn không cần biết ai vừa vào phòng, đôi mắt nó vẫn nhìn xa xăm vô định bên ngoài cửa sổ nơi một tán cây cô đơn giữa không trung…
– anh.. là anh đây mà..- hắn tiến về phía nó lay nhẹ đôi vai đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt nâu của hắn nhìn nó đau xót, đã lâu lắm rồi hắn mới được nhìn nó gần như vậy, còn được chạm vào nó.. điều mà hằng đên hân vẫn mơ về..
– … – nó lặng thinh, khuôn mặt không chút cảm xúc, đôi mắt lia qua hắn, nó chớp mắt một cách điềm tĩnh rồi quay mặt đi như không hề quen biết hắn.
– anh sai rồi.. là anh đã hiểu sai về em.. là anh đã không tin tưởng em..làm ơn đừng như vậy với anh.. ở đây.. ở đây đau lắm.. – hắn nghẹn giọng áp tay nó lên tim hắn.
– … – khuôn mặt nó vẫn lạnh lùng đến không cảm xúc, hàng lông mi chớp nhẹ nhàng nhìn hắn như thể hắn không hề tồn tại, trong lúc nó cần thì hắn ở đâu? trong lúc nó đau đớn nhất thì hắn ở đâu? bên cạnh một cô gái khác? Phản bội? đôi môi nó khẽ mỉm cười nhạt nhẽo.. thì ra trên đời này làm gì có thứ gọi là tình yêu thật sự.. giả dối… nghi ngờ..
*****
Trong lúc đó tại trường học…
– ” sau đây là bản tin thời sự buổi trưa của đài truyền hình HTVC, tôi xin chuyển lời lại cho phóng viên Ngọc Anh tại nơi tác nghiệp.”- cô phát thanh viên nghiêm nghị.
Máy quay đổi sang một nơi khác.
-” xin chào tất cả quý vị và các bạn, tôi là phóng viên Ngọc Anh của đài truyền hình HTVC! Hiện nay đội ngũ chúng tôi đang có mặt tại tổ điều tra trọng án thành phố Hồ Chí Minh tại quận 1, do nhận được nguồn thông tin quan trọng nên chúng tôi đã lập tức có mặt tại đây.
Dạ vâng! thưa trung tá Hoàng Văn Dũng, ông có thể đưa đến cho các khán thính giả nghe đài thông tin này được không ạ?”- cô phóng viên lưu loát đưa micro ột viên cảnh sát.
– “xin chào các đồng chí và mọi người đang theo dõi bản tin, tôi là Trung tá Hoàng Văn Dũng, tôi xin đưa đến cho các bạn một thông tin vô cùng quan trọng! vâng! chắc hẳn những ngày vừa qua các bạn đã rất lo ngại về vụ việc Wing đến Việt Nam, chúng tôi đã tiến hành điều tra, xác minh và nhận định rằng khả năng Wing đang ở Việt Nam là rất cao, cụ thể là 70%, các chuyên gia phân tích nét vẽ đã nhận định những nét vẽ ở hiện trường vụ án vừa qua là khớp với những vụ án trước ở Mĩ, chúng tôi mong các bạn cần có sự đề phòng và cảnh giác khi ra ngoài vào buổi chiều tối, và để đảm bảo sự an toàn thì chúng tôi đã ban hành lệnh cho các trường học, các công sở và tất cả các nhà máy xí nghiệp trên cả nước phải cho học sinh, công nhân viên và người lao động được phép ra về trước 5h chiều để giảm tránh tất cả các rủi ro, chúng tôi cũng sẽ thực hiện việc tuần tra và bổ sung lực lượng kiểm tra trên các con phố và hẻm vào chiều tối để đảm bảo an toàn tối đa cho cho các bạn. Rất mong các bạn hợp tác và đề cao cảnh giác để tự bảo vệ cho bản thân, lực lượng công an trên khắp cả nước chúng tôi sẽ hợp tác với phía cảnh sát Mĩ để bắt được Wing sớm nhất có thể!”-một viên cảnh sát nói một cách lưu loát và dứt khoát.
Tất cả học sinh trong trường nó đã tập trung hết ở hội trường và theo dõi bản tin trên một màn hình máy chiếu cỡ lớn, ngay khi bản tin vừa dứt là những âm thanh vỡ rộ của đám học sinh bên dưới, đứa nào cũng tỏ ra vô cùng lo sợ, vài nhỏ con gái sợ đến mức run rẩy oà khóc vì tụi nó biết trong 9 vụ do Wing gây ra là có 3 vụ nạn nhân là nữ sinh, không khí âm u bao vây hội trường…
– là ba của mày phải không Vũ?- Nhỏ My run rẩy nhìn sang Vũ.
– ừm.. tao nghĩ đến tối bản tin mới thông báo… có lẽ vụ việc đã thực sự nghiêm trọng.. – Vũ thở hắt ra với ánh mắt lo lắng.
Chưa đầy một phút sau, khắp hội trường đồng loạt vang lên những tiếng chuông điện thoại gấp gáp ở dưới lũ học sinh, tụi nó nức nở bắt máy, đứa khóc oà, đứa run rẩy..
– “a lô.. My hả con? con xem bản tin chưa? về ngay đi con! mẹ kêu ba đến đón con rồi đấy! ba đang đứng ngoài cổng chờ con đó! về lẹ nha con!”- My bắt máy, tiếng mẹ nhỏ gấp đến tội nghiệp ở đâu dây bên kia, nhỏ cá là mấy cuộc điện thoại kia cũng là do ba mẹ tụi nó gọi đến.
Không ai bảo ai, sau khi thầy hiệu trưởng thông báo và dặn dò ngắn gọn thì tụi con trai lớp nó đã tập hợp hết mất đứa con gái lại và giữ đúng lời hứa hộ tống từng đứa về nhà, mấy lớp khác cũng nhìn theo lớp nó mà bắt đầu phân công đưa tụi con gái về, hội trường nhanh chóng vắng dần đi bởi lũ học trò đã di chuyển vô cùng nhanh gọn và trật tự ra về.
Ở một góc hội trường…
– hừm…một lũ vô
dụng!-giọng nói khinh bỉ của một tên con trai dứng dựa lưng ở góc hội trường, đôi môi ấy nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, đôi mắt xám tro chớp nhẹ đầy vô tình, cho tay vào túi, tên con trai bỏ đi lặng lẽ bí ẩn.
****
Tại bệnh viện…
– là anh sai rồi.. em nhìn anh đi.. đừng như vậy! Em đánh anh cũng được! chửi mắng anh cũng được! Nhưng làm ơn đừng xem anh như người vô hình như vậy được không? – những giọt nước trong suốt nơi khoé mắt hắn rơi ra vì hắn đã quá mệt mỏi, không thể kìm nén thêm một giây nào nữa.
– người vô hình… – bấy giờ nó mới lên tiếng, giọng nó nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, đôi môi lại cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, nó cũng từng là một người vô hình với hắn, nó cũng từng bị hắn lướt qua như không hề tồn tại, nó tự hỏi tại sao cho đến bây giờ lòng nó vẫn đau vì hắn? tại sao bị đối xử như vậy rồi mà nó vẫn không thể ghét hắn? ngay lúc này đây.. dù khuôn mặt nó có vô cảm thế nào thì trái tim nó vẫn đau như bị đâm từng mũi dao.
“I am run run run to you and I keep you safe forever…”- tiếng chuông điện thoại nó vang lên.
– anh đi đi.. tôi mệt.. – nó nhìn hắn lạnh lùng rồi nằm xuống quay mặt ra phía cửa sổ, hắn bất lực nhìn nó, nó bây giờ gần ngay trước mặt nhưng tại sao lại xa như vô tận.
– anh Bin! anh bỏ em chạy đi đâu vậy hả? có biết trên bản tin vừa có chuyện gì không? – một cô gái đột ngột xông vào phòng nó hét lớn như chốn không ngừời.
– đến đây làm gì? – hắn nhìn cô bé đó giận dữ.
– ơ.. lại gặp nhau nữa rồi! thì ra Linh là cái bạn bị ngất ban nãy! – cô gái có nước da trắng hồng nhìn nó thân thiện.
– chào.. – nó mỉm cười xã giao rồi ngồi dậy, là Uyển Lan, Lan vừa gọi hắn là Bin? có lẽ là biệt danh.. thì ra hai người họ thân thiết đến độ có thể gọi nhau bằng biệt danh…
– đi về ngay! – hắn kéo tay Lan ra phía cửa.
– buông ra nào! – Lan vùng tay hắn ra, cánh tay trắng hồng của Lan in những vết đỏ.
– anh có biết là Wing đã thực sự đến Việt Nam không? lỡ em về một mình bây giờ mà bị hắn bắt thì phải làm sao? – Lan chu môi đỏ mọng nũng nịu.
– … chết tiệt. – hắn rít khẽ qua kẽ răng.
– hả? anh nói gì cơ? – Lan không nghe rõ nên mở to mắt nhìn hắn nom rất đáng yêu.
-… – tim nó như chệch một nhịp, như vậy tất cả những gì Vũ nói ban sáng đều là thật, nó gần như nín thở, sự sợ hãi làm người nó lạnh lên từng đợt, nếu lũ con nít sợ ông ba bị đến khóc thét thì nó cũng sợ Wing đến ám ảnh, năm 13 tuổi, trong lần cùng ba mẹ nó đi nghiên cứu chữa bệnh ở Mỹ, do tính tình hoạt bát nên nó mau chóng làm quen được với mấy đứa trẻ cùng tuổi ở khu chung cư, tuy ngôn ngữ trái ngược nhưng tụi nó vẫn chơi với nhau rất vui, đó là một đêm tuyết rơi trắng xoá, thì ra lũ trẻ nước ngoài cũng biết chơi trốn tìm như mấy đứa trẻ Việt, nó cùng đám bạn chơi rất vui
One two three four five six… – một cậu nhóc ngoại quốc với đôi má hây hây đỏ đếm một cách thật thà chứ không ăn gian như lũ nhóc xóm nó hay chơi, nó chạy hộc tốc đi tìm chỗ chốn.
*huỵch* – nó ngã sấp, hình như nó vừa vấp phải một cành cây, nó phủi mình đứng dậy nhìn lại phía sau lưng.
– áhhhhhhh – giọng nó thất thanh.. trước mặt nó là một cái xác nằm bất động, một lớp tuyết dày đã phủ hết phần người dưới chỉ để lộ ra phần vai trở lên, nó có thể thấy rõ mái tóc của người đó bị cắt ngắn nham nhở, ở trên cổ là một bím tóc màu vàng quấn chặt, trên một lớp tuyết gần đó là dấu sơn vẽ hình một đôi cánh bạc, lớp tuyết kết băng khiến hình đôi cánh lấp lánh hoàn hảo dưới ánh đèn, nó ngồi sụp bất động bên cạnh cái xác, dù nó muốn bỏ chạy nhưng cũng không tài nào nhấc chân lên nổi…..
Đó cũng chính là lí do nó mắc chứng bệnh sợ ở một mình hơn mấy năm trời. Trong trí nhớ của nó, Wing thật sự là con quỷ dữ…
– đi đi… đi về với em đi mà.. nha! đi một mình em sợ lắm!- tiếng nhõng nhẽo của Lan đưa nó về thực tại, Lan đang níu tay hắn rất thân mật, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nay còn ửng hồng rất đáng yêu.
– để anh kêu quản gia Lâm đến đón em! – hắn lén nhìn nhanh qua nó rồi lấy chiếc điện thoại của Lan quay số.
– không! em đi với anh cơ! hứ! cái tên Wing chết bầm đó! bộ gã mê em rồi hay sao mà lúc em ở Mỹ thì gã cũng ở Mỹ! lúc em vừa về Việt Nam thì gã cũng lập tức có mặt ở Việt Nam!-Uyển Lan phụng phịu giẫm chân xuống đất mà lì lợm kéo hắn theo.
Nó cười nhạt, khẽ nằm xuống, nó kéo mền rồi khép hờ mắt điềm tĩnh hệt như không hề liên quan đến nó, mà cũng phải… có liên quan gì đến nó chứ?
Hắn đưa đôi mắt khó xử nhìn qua nó, nó không quan tâm, Uyển Lan vẫn ngây thơ cố sức kéo hắn ra phía cửa.