Chồng Tôi Là Một Playboy

Chương 10: Chương 10



Chương 10
Sưu tầm
3 năm trước
Khi hắn mới chỉ là một thằng nhox 15t hiếu thắng, ngoài chuyện đánh nhau và tranh dành ghế Hoàng đế hắn dường như chỉ biết đến máu me.
Dương Triệu Vũ hơn hắn 1t là thằng bạn thân chí cốt của hắn được hắn cứu về từ xóm chợ côn đồ từ năm 5t từng cùng hắn chinh chiến sinh tử trên nhiều mặt trận.
Hai thằng con trai như hai con thú điên đảo với khát vọng chém giết điên cuồng mà không có bất cứ thế lực nào ngăn cản bởi hắn là cậu ấm độc nhất của Hoàng Nhật gia giàu có điều duy nhất có thể làm lúc này là tránh xa, càng xa càng tốt.
Rồi một ngày, đứa con tên Hà Quyên xuất hiện bên đời chúng- một đứa con gái dịu dàng, nhân hậu dường như chỉ sinh ra để cảm hóa những thứ bất trị này.
Rồi cũng như bao câu chuyện cổ tích khác, cô công chúa tốt bụng cũng có ngày làm dịu đi con quái vật hung tàng và biến nó thành chàng hoàng tử bằng chính tình yêu của mình. Và vì thế mà Triệu Vũ đã rút lui, đã chôn giấu hết tình cảm của mình với Hà Quyên để vẻn vẹn tình cảm của hắn với cô ấy. Mãi cho đến cái ngày định mệnh ấy…

Ân oán rồi có lúc cũng phải trả, hắn và Vũ trở lại trận chiến cuối cùng nhưng chỉ có một điều khác với các trận khác chính là giờ đây họ đã vướng bận với tình yêu.
Lợi dụng điều đó lũ bẩn thiểu kia đã vô ý thay thần chết cắt đi sợi chỉ sinh mạng của Hà Quyên. Hắn trở nên điên loạn nhất thời và ra tay giết chúng.
Cơ quan hình sự có dịp can thiệp và đương nhiên hắn có thể thoát tội nhưng chỉ có một cách duy nhất…
Triệu Vũ đã nhận hết tội theo lời bắt buộc của ông nội hắn, từ đó sống trong trại giáo dưỡng.
Một phút không suy nghĩ, hắn đã mất tất cả, mất đi người yêu thương nhất, mất bạn, mất luôn bản chất.
Trở về thực tại
Hắn nằm im lìm trên sàn nhưng đôi môi vẫn nhoẻn miệng cười khiến Triệu Vũ dù rất mệt mỏi những cũng phải giật mình.
Dùng hết sức bình sinh còn lại của mình, hắn gượng đứng dậy. Dù đang trong tư thế siêu vẹo, toàn thân bầm dập, dường như bộ phận tự vệ của hắn đều đã không thể sử dụng được nữa mà hắn vẫn cố nhếch từng bước nặng nề tiến về phía nó.
– San San! – Hắn khẽ nói rồi đưa tay vớ lấy cây gậy của Triệu Vũ đập mạnh vào tấm kính rồi cũng ngã phịch xuống
Theo dòng nước nó ào ra lạnh, rát ập vào vết thương trên người hắn. Đưa tay đón lấy nó, hắn cười dịu dàng. Lúc ấy, Triệu Vũ đã nhận ra rằng Nhật Phong của 3 năm trước đã thực sự trưởng thành, đã biết suy nghĩ và đã thực sự có tình cảm.
Đây là lần thứ 2 nó được hắn vớt từ dưới nước lên. Hắn cố mang lại hơi thở về cho nó.
– Ọc..ọc…ặc…ặc….ư…ư…
Hắn cười tươi tỉnh hơn khi chắc chắn rằng nó đã có thể sống. Nhấc bổng nó lên, hắn đưa nó về khách sạn trước con mắt kinh ngạc của Triệu Vũ.
Một lần nữa nó lại cảm nhận được cái ấm áp nồng nàn khi bên cạnh người dấu mặt kia, bên cạnh đó nó còn nghe thấy tiếng moto và mùi máu. Dù cố gắng mở mắt để xác thực người đó là ai nhưng dường như ông trời không muốn nó tỉnh lại mà chỉ muốn nó mãi mãi nợ người đó một lời cảm ơn. Sáng hôm sau

Ánh nắng yên bình, tinh nghịch len lõi qua từng khe cửa vào phòng đánh thức nó. Mệt mỏi nhìn mọi thứ nó nhận ra mình đang ở trong chính căn phòng của mình, mọi thứ cứ như một cơn ác mộng về những cảm xúc lạ kì.
Rồi chợt nó giật mình khi phát hiện người mình hơi ẩm và có cả vệt máu nhưng không phải của nó. Nó giần nhớ ra cái cảm giác bồng bềnh trong nước
– Lẽ nào mình lại ngã xuống biển, không thể nào, hôm qua mình đúng là bị ai đó đánh ngất
Mùi máu và tiếng mô tô bắt đầu vang lên trong đầu nó, lao ra khỏi phòng nó chạy sang phòng Đình Nhân.
– Nhân! anh mở cửa ra, mở ra em có chuyện cần hỏi anh
Anh vừa mở cửa thì nó nhào ào vào xé toạt chiếc áo sơ mi anh đang mặc rồi trong mắt nhìn anh
– Không phải là anh, không phải anh, anh đã gạt tôi, anh đã nói dối.
Nói rồi nó chạy đi thật nhanh về phía phòng Nhật Phòng mặc cho anh mãi gọi.
Cửa phòng hắn khóa chặt dù nó kêu la thế nào cũng không hề có động tĩnh gì từ bên trong. Nó gọi tiếp tân lên mở cửa rồi chạy xông vào lục lọi, tìm kiếm. Thực sự hắn không có trong phòng
– Nhật Phong! anh ở đâu? Anh đang ở đâu vậy, đừng bắt tôi phải tiếp tục trò chơi trốn tìm này nữa, ra đi

Không ngừng nghỉ, nó gọi điện cho lực lượng công an huy động tìm kiếm. Cho vệ sĩ tìm khắp các ngóc ngách trong thành phố và lục tung tất cả các bệnh viện.
– Thưa Giả tiểu thư, chúng tôi tìm thấy một chiếc moto trong một bệnh viện gần khách sạn.
– Tôi sẽ đến ngay
– Vâng! thưa tiểu thư
Nó tự mình lao ô tô đi, đến nơi nó cùng một đoàn tùy tùng xông vào bệnh viện vẻ sốt sắm, đến quầy tiếp tân, nó hỏi dồn dập
– Tra cho tôi xem hôm nay có bệnh nhân nào tên Hoàng Nhật Phong không? Nếu có thì ở phòng nào, ra làm sao rồi? Và…cô có nhanh lên không? – Nó hét lên khiến cô y tá xanh mặt tay di chuột lia lịa, mắt đảo tứ tung, đầu gật lên, cúi xuống liên tục, tay con lại ra sức lật sổ
– Thưa tiểu thư, tối qua có 1 thanh niên khoảng 18t tên Hoàng Nhật Phong, bị thương rất nặng nằm ở phòng 203 tầng 2 – Cô y tá nói một mạch , mặt toát mồ hôi hột
Nó rảo bước thật nhanh vào thang máy, lục tung khắp tầng 2


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.