Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã

Chương 10: Chương 10



Hứng dạy của hắn bị nó ném vào thùng rác rồi, hắn cay cúnhìn Hải Tường.. khiến Hải Tường khẽ giật mình cái thót..- Cậu dạy cô ta đi.. thật là bó tay mà.. híc.. tôi dạy 1 hồi chắc phải nhập viện tâm thần luônquá.. (=.=’’ ya, chưa đến nỗi đó đâu anh)- Vào luôn đi –nó lẩm bẩm.. nhưng hắn vẫn nghe thấy.. hắn quay ngoắt lại lườm.. nó..cay cú..- Cái gì ?(O.O)- K..ko.. ko cógì.. hihi – nó cười xuề xòa.. rồi lại lầm rầm nhưng nhỏ hơn khi nãy.. – ..tai
thính như tai chó… (anh ý nghe thấy đấy ạ)- Cô vừa phảithôi à nha.. – hắn cáu tiết đứng phắt dậy.. – ..đừng thấy tôi thoải mái mà nghĩ
tôi dễ dãi nhá.. bảo ai đó hả ?.. (=.=’’ biết ngay mà..) Hừ.. gì vậy kìa ? Hắn nghe thấysao ? Đúng là tai thính như tai cẩu mà.. hừ.. bực thật.. nó nóng lên rồi
đó.. được, nó cũng ko vừa.. cáu lên..- Đừng tưởng tôiham chơi mà nghĩ tôi dễ xơi nhá… (O.O ắc.. chị này đối đáp giỏi thiệt..)- Ha.. ha..ha.. –Hải Tường lúc này ko nhịn nổi cười, quả đúng ng đối đáp được mấy câu thành ngữ
chế của hắn thì chỉ có nó.. hai đứa nó quả có 1 ko hai.. Hắn chau mày.. nó cũng
quay lại nhìn… sinh vật lạ… (t/g đẩy đẩy, lay lay Hải Tường.. anh ui, chúng
nó nhìn anh rồi hiện 3 chữ SINH VẬT LẠ kia kìa..)- Giờ.. sao anhvẫn còn ở đây.. – nó nhíu mày nói khiến cho Hải Tường đơ ng 1 lúc.. cậu bỗng
nhìn nó trân trối.. (T_T)- Cậu ta ở lại đểkèm cô học đấy.. – hắn nhìn Hải Tường ko chớp.. (T_T sao ánh mắt dồn hết vào
anh ý đấy..)- Thế mấy ngàyqua, anh đi đâu vậy.. – nó vẫn nhìn Hải Tường với bộ dạng nghi ngờ và ko chớp..
bỗng mắt nó sáng lên.. – ..đừng nói là.. (gì đây ta ?)- … đúng vậyđấy.. – hắn tiếp lời.. (ăn ý quá ha..)Hải Tường thì toát mồ hôi lạnh.. ng cậu
cũng lạnh dần như bị ai bóp trúng tim đen.. (thiên thần mà cũng có tim đen
ư ?)- ….anh lại bịlạc.. – nó nhìn Hải Tường ko chớp, rồi nheo mắt.. Hải Tường đơ luôn, ko nói nên
lời.. híc, sao nó đoán trúng chứ.. (thì anh có cái tật đó mà..) ..ngượng chết
mất.. anh ậm ừ.. rồi quay đi.. nhìn.. kiểu này thì chắc là đúng rồi..- …ơ.. ơ.. –Hải Tường gãi gãi má.. mắt nhìn xiên đi chỗ khác.. ko dám nhìn nó.. – ..ơ..lớn
rồi.. ơ..sao..ơ.. (T_T)- Thế là đúng bịlạc rồi.. – hắn khoanh tay rồi gật gật.. tự hài lòng với câu nhận xét của
mình.. (đấy gọi là tự sướng..) nó cũng thở dài chép miệng sau.. Hải Tường xịu
mặt xuống.. cậu nhớ bài hát rất tốt.. nhưng ko thể nhớ nổi đường đi.. trừ những nơi quá thân như siêu thị, nơi làm
việc.. gì chứ chỉ việc đi từ nhà tới đó thì đơn giản.. đi quen nên nhớ là lẽ
đương nhiên.. (=.=’’ nhớ vậy mà cũng đòi nhớ..)- Thế cậu bị lạcở đâu ? – hắn hỏi..- Ờ.. – Hải Tườngngơ ra.. – ..nhà.. tôi..mới.. ơ… mở rộng.. ơ.. 1 khoảng đất.. lớn.. ơ..
(T_T.. ơ hoài..)- ANH BỊ LẠC NGAY TRONG NHÀ MÌNH…? – nó hét lên,khiến Hải Tường ngượng ko chịu được.. cậu chỉ quay mặt đi chỗ khác.. hắn thấy
vậy bèn nhìn nó rồi.. chẹp miệng..- Cậu ta là vậy,mà cô câu giờ vừa thôi chứ ? – hắn cáu.. – ..cô xem gần 1 tiếng rồi còn
gì.. vậy mà có học được gì đâu..(=.=’’ nhớ dai thật… )- Sao không trangtrí phòng tôi trước đi đã.. – nó chỉ lên phòng.. rồi tưng tưng.. (=.=’’)- Ko.. – hắn nóidõng dạc.. – ..học xong rồi tính… HAH ! (T_T a này chả có khiếu hài hước
tí nào..)- Hừ.. được.. –nó tức tối.. – ..a đố tôi, tôi cũng có cái đố anh đấy.. đợi nha.. (O.o gì đây
ta ?)- Hô.. – hắn ngơra.. – cô mà cũng có cái đố tôi á.. hí.. đc thôi.. (cẩn thận nhé anh) Nó lạch bạch chạy lên phòng rồi lụclục kiếm kiếm cái gì đấy.. rồi chạy xuống.. miệng cười gian.. hí hí.. vui đây.
Nó ngồi phịch xuống ghế giở ra 1 cuốn sách, hắn và Hải Tường ngó ngó, ko biết
nó tính giở trò gì đây.. nó đưa cho hắn nhìn cái ảnh.. rồi hỏi.. miệng vẫn
không ngừng cười.. (nguy to)- Đây làai ? – ông gì mà già thế này.. nhưng chắc là nhà văn hay nhạc sĩ gì nổi
tiếng lắm hay sao ý.. ừm.. trông cũng giông giống mấy ông nghệ sĩ lắm… nhưng
là ai nhỉ ? đến nó cũng biết thì phải là nổi tiếng lắm đây.. Hải Tường và
hắn thắc mắc nhìn nhau rồi nhìn nó.. nó cười tươi, hắn bèn chịu thua.. lắc
lắc..- Cô nói thửxem… (T_T)- Hi..hi.. – nócười cười.. – anh ko biết á ! (^^ gì mà tươi quá vậy..)- Ừm.. – cả hắnvà Hải Tường đồng thanh..- hô hô.. – nócười to hơn, rồi xua xua tay… – ..từ.. tôi.. hihi..cười.. nốt.. – ..sau 1 lúc
nó cười xong, mất gần 10 phút.. thì nó đã yên vị.. rồi nói với hắn và Hải Tường
đang tròn mắt kia.. – ..các anh ko biết cũng phải.. vì đây là… ông nội tôi

mà.. ha..ha..ha..ha.. (=.=’’ biết ngay mà..) Cả Hải Tường và hắn lăn rầm xuốngđất, bất tỉnh nhân sự trong 1 phút, hắn ngồi bật dậy như lò so rồi mắng nó..- Ông nội cô thìai mà biết.. đồ khùng.. đến ông nội tôi tôi còn chẳng biết được thì sao lại
biết ông nội cô được.. (=.=’’ nặng lời quá..)- Hí.. hí.. hi..– nó cười rồi lôi 1 tấm ảnh nữa ra.. đưa hắn.. – ai đây ? (lại gì nữa
ta ?)- Lại ông ngoạicô nữa sao ? – hắn nhìn nó cảnh giác, ơ nhưng ng này là ng nước ngoài mà..
nên chắc chắn ko phải ông bà gì họ hàng với nó.. nhưng nhìn mặt ông này quen
quen.. ờ.. xem nào.. hắn nhớ mang máng đã gặp đâu rồi.. Hải Tường nhìn vào rồi
chợt nói..- Bethoven.. (^^giỏi nhỉ ?)- À.. đúngBethoven.. – hắn từng thấy ông này trên sách rồi (thế mà nói gặp đâu rồi như
thật).. (=.=’’ bắt chước à?)- Sai bét.. – nónói rồi cười cười.. – không ngờ có lúc hai anh ngu đến thế.. hô hô.. (ắc, sai
sao?)- Cô… – hắn cáu..– này, không biết thì dựa cột mà nghe chứ cứ le te là tôi đấm cho vỡ họng..
hừ.. đừng nói ông ta là cụ hay cố của cô đấy nhé.. cô có giỏi thì nói là ai đi
xem nào.. (=.=’’ sao anh đanh đá thế, từ từ mắng ng ta cũng đc mà..)- Nếu tôi nóiđược thì sao? – nó cười đắc chí.. rồi phán.. – nói phải biết tiếp thu không đến
lúc chửi ngu lại tự ái nhá.. hihi.. (=.=’’ không kém cạnh.. hai đứa này thua
kém nhau ở điểm nào không vậy trời?)- Cô.. – hắn chồmlên.. – ..cô giỏi vậy thì nói xem ai nào? (=.=’’ nó không biết thì hỏi làm gì,
anh không phải thách..)- Mozart.. – nó tự tin.. – hihi..(^^)- Ừ nhỉ.. – Hải Tường đập vào trán.. – quên mấtông này.. (@)- Hả.. – hắn há hốc mồm.. quay qua nhìn Hải Tường.. – nhạcsĩ quan trọng thế mà cậu cũng quên được sao? (=.=’’ ya, anh là ng đầu tiên quên
đó thôi..) Mà sao cô biết ông này..- Hô hô.. – nó cười.. – ..tôi thích nhạc opera mà.. OÁi Oạch Rầm, cả hắn và Hải Tườngđơ toàn tập.. không đỡ nổi thú vui kì quái của nó..- Hihi.. – nó che miệng, mắt nhìn hắn rất gian.. – .. Đừng tự ti vì mình giàu mà dốt vì đầythằng dốt mà vẫn giàu.. hí hí hí.. (đầu nó nghĩ ra nhiều thứ quái thật..)- Hừ.. – hắn bựclắm nhưng cố đáp lại, vì khi nãy câu của hắn cũng bị nó đáp gọn luôn mà.. nên
giờ không đáp lại đc thì hơi bị nhục luôn.. – .. Đừng tự hào vì mình nghèo mà
giỏi, mà hãy tự hỏi sao mình giỏi mà vẫn nghèo . (O.O đối đáp chuẩn luôn..
uôi..uôi,..)- Hứ.. – nó hơichột dạ rồi.. – ..có 1 thứ mà tiền không bao giờ mua được đâu .. đó là sự NGHÈO
KHÓ..- He.. – hắn nghĩ thấy thú vị ghê.,. con này có nhiều câu chất thế,.. – .. Nhụckhông phải là nghèo khó , nhưng nghèo khó thì thật là nhục (O.O cao thủ luôn..)- Ít ra.. – nó cáu.. – tôi không phải loại ng có tiền nên làm phiền thiênhạ như anh đâu nhá.. hứ.. ít ra tôi vẫn còn là nai tơ trong sáng.. (=.=’’ máu
tự sướng bốc lên ngùn ngụt..) Nó quay đi.. hắn sao màmuốn mắc ói quá đi mất, híc.. sao mà cay thiệt.. hắn nhìn nó rồi nói- Cô không phải là nai, rõ ràng cô là cáo.. thi thoảng còn rất hổ báo… (O.Ovô đối)- Anh… – nó thua đậm… không cãi nổi.. híc.. sao lí lẽ của hắn nhiều thếkhông biết.. mà cũng đúng, hắn ở với dì.. 1 cao thủ đấu võ mồm như thế không
giỏi mới là lạ, thế này thì sao nó thắng nổi.. nó bực mình.. lên phòng hằn
học.. – ..tôi lên trang trí phòng đây, không thèm cãi lí với anh nữa, học hành
cũng mặc kệ đi.. lè….( bó tay)- Đồ lười học.. – hắn nói với theo trong khi nó chạy biến lên cầu thang..(đâu, nó chăm trang trí phòng mà..)
Nó thấy bực ơi là bực.. nhưng mà nó cũng phải xua hết cái bực đi mà trangtrí lại căn phòng của nó.. đẹp như trong mơ ý vậy.. Hôm qua, trong lúc hắn và
nó đi mua đồ thì ng ta đã mang giường, tủ đến, giờ chỉ cần kê cho đúng vị trí ưng
ý là được.. Sau 1 lúc hì hục, mà hắn với Hải Tường làm gì ở dưới ấy.. sao không
lên giúp nó.. hay tính trả thù nó cái tội đã dám hỗn để rồi cho nó làm 1 mình?
Thôi, lao động là vinh quang mà, không thèm nhờ hắn giúp nhá.. (=.=’’ ya, nói
thế tự an ủi chính mình mà.. ). Nó đi qua chiếc gương và nhìn liếc vào đó..
cười mỉm.. ít ra, hôm qua nó đã không làm hại ai.. hi.. nếu cứ thế này, nó sẽ
là ng bình thường như bao con ng khác.. vui thiệt.. rồi nó sẽ sống bình thường,
không phải sợ bóng tối và tội lỗi nữa..- Cô tưởng hôm qua cô không làm hại ai ư.. – 1 giọng nói lạnh lùng lướt quatrong khi nó đang bê chiếc đèn.. nó quay lại, nhưng không thấy ai.. nó nghĩ
mình vừa có ảo giác… nhưng bất chợt, tiếng nói ấy lại vang lên 1 lần nữa.. –

..cô nghĩ cô sẽ có cuộc sống bình yên ư? Ờ, thế này thì bực thật..nó đứng lại và quay ra hỏi xung quanh.. nhưng rất nhỏ vì nó cứ tưởng chắc chỉ
do nó tưởng tượng ra thôi..- Cô là ai? Ra đây đi.. ném đá giấu tay là tôi ko thèm chấp đâu.. cô biếtgì về tôi hả ? Hả ?- ….tất…cả.. – giọng nói ấy lại vang lên…trong đầu nó.. khiến nó cứnhư mơ hồ.. – ..tôi là… cô.. Ko phải, nó quay xungquanh nhìn xem ai đang cố trêu nó thì bất chợt, nó dừng lại ở trong gương..
hình ảnh nó.. 1 thoáng qua.. dù chỉ 1 giây nhưng nó đã thấy ánh mắt sắc lạnh
của chính ‘nó’.. lần đầu tiên, nó thấy bản thân mình đáng sợ như vậy.. nó giật
lùi lại, nhìn cái gương đáng nguyền rủa kia..- Cô nghĩ cô sẽ được hắn chấp nhận ư.. hôm qua.. hắn đã chửi cô là đồ ácquỷ.. bộ quần áo của cô hôm qua.. đều dính máu.. cô nghĩ cô không làm hại ai
sao?.. vậy máu đâu ra.. – giọng nói vẫn cứ cất lên đều đều khiến nó thấy đau
đầu quá..- Không.. – nó ôm đầu hét lớn, cây đèn trên tay rơi xuống đất, vỡ tan.. nógiật mình nhìn lại mảnh vỡ.. lắp bắp.. – ..tôi ko phải ng tâm thần.. tôi sẽ ko
nói chuyện 1 mình.. tất cả chỉ là ảo giác.. cô ko có thật…- Có.. tôi là ác quỷ.. con ác quỷ luôn tồn tại và nó đang mạnh dần… rồisẽ đến 1 ngày nó sẽ giết ng.. cô sẽ…- IM ĐI.. – nó hét lớn, nước mắt tứa ra.. – IM ĐI.. IM ĐI.. IM..ĐI.. tôi kophải như thế… tôi ko phải con ng ác độc, tôi khác cô… mọi thứ.. cô là ảo
giác… chỉ là ảo giác mà thôi.. Tiếng bước chân chạy lên cầuthang dồn dập, hắn đang xem tivi thì nghe tiếng đổ vỡ rồi.. tiếng nó hét.. hắn
và Hải Tường lo lắng vội chạy lên xem có chuyện gì xảy ra.. thì thấy nó đã ra
ngoài.. bộ mặt uể oải.. nhìn trông như ng bị mất ngủ nhiều ngày, đôi mắt chất
chứa nỗi sợ hãi.. nó thẫn thờ bước ra khỏi phòng.. tay kia chảy máu do cầm phải
mảnh kính vỡ..nhưng nó đã giấu đằng sau lưng.. nó đã đập vỡ chiếc gương.. hắn
và Hải Tường nhìn vào phòng rồi hỏi nó.. – Chuyện gì vậy ?- Tôi làm bể kính.. – nó cứ đi mà không thèm nhìn.. -. .. Hải Tường.. anhdẹp giúp tôi đi…- Ơ.. – Hải Tường không hiểu chuyện gì.. – ..ừm..- Hiru.. – nó quay lại nhìn hắn.. – ..xuống đây tôi bảo..- Hả.. – hắn cau có.. – tại… – nhưng hắn sững lại, nó đang cần hắn, hắnphải xuống.. hay đúng hơn, hắn muốn xuống với nó.. vì nó đang sợ hãi… Hải Tường hơi khó chịu,sao nó không muốn nói chuyện với anh, sao lại là hắn? Nhưng hắn là bạn anh, anh
phải tin tưởng hắn.. anh tin hắn sẽ không có tình cảm gì với nó.. Nó ra sân sau, nơi có giànnho.. và bộ ghế đá.. đã cũ.. nó ngồi thừ ra.. đôi bàn tay..chảy máu, nó vẫn
giữ..nhưng ko cho hắn biết.. và khi nãy cũng vậy.. nó đang sợ hãi..sợ bản thân
mình.. sợ sẽ không ai chấp nhận 1 kẻ tâm thần như nó..- Bộ quần áo tôi mặc hôm qua…- A.. hôm qua tôi có nhờ.. – hắn gãi đầu gãi tai.. – bà hàng xóm sang thaycho cô đó.. nó bẩn lắm rồi mà..- Ko phải chuyện đó.. – nó ngắt lời.. – …tôi muốn hỏi.. nó đâu rồi,..- Ờ.. – hắn toát mồ hôi.. bộ quần áo đầy máu be bét đó.. hôm qua.. hắn đãphải mất công lắm mới có thể thay ra cho nó.. hắn vứt rồi còn đâu.. – …tôi ko
biết bà ta để đâu nữa..- Hôm qua.. – nó ngẹn lại.. nó ko muốn hỏi hay đúng hơn ko dám hỏi.. nósợ.. nhưng nó phải hỏi để biết nó đã làm gì ngày hôm qua.. liệu có như nó nghĩ
ko.. – ..tôi có..- A..ha..ha.. –hắn cười lấy lệ cốt để ngắt lời nó.. – ..tôi ko biết á.. chỉbiết..- Anh định nói tôi bị ngất chứ gì ? – nó gắt.. nhìn hắn.. ánh mắt nónhìn thật tội nghiệp.. – ..anh đã gặp ‘một cái tôi khác’… phải ko ?- Cô nói gì vậy chứ.. – hắn khó hiểu, hay đúng hơn hắn chả hiểu nó nói cáigì..- Cái ảnh.. mà Hải Tường giữ.. – nó cúi mặt xuống.. – ng con gái đứng đằngsau cùng.. anh gặp rồi đúng ko ?- Ko phải là cô sao.. – hắn nói.. tỉnh bơ.. như ko..- Thì đúng là tôi.. – mắt nó đang mờ dần.. – ,..nhưng.. híc.. con ng đángsợ đó.. ko phải tôi.. híc.. tôi sẽ giết ng mất.. híc.. thật sự đó là 1 con ng
tội lỗi..- Đúng là ko phải cô.. – hắn cười hiền.. nó ngước lên nhìn trong khi đôimắt còn rưng rưng.. hắn quay mặt đi rồi cười cười…. – ..ờ thì.. tôi đã gặp cô
gái đó, tính cách mạnh mẽ.. lạnh lùng.. tuy nhìn ra sẽ khiến ng khác sợ hãi..
nhưng cô gái ấy.. trông thật cô đơn khi cứ đứng 1 mình.. cô nên học cách cần
được bảo vệ đi chứ đừng học cách bảo vệ ng khác nữa… mâu thuẫn lắm.. với lại,
hôm qua.. cô ấy chỉ đánh mấy tên cướp bỏ chạy, nếu ko.. thì chúng sẽ làm hại
đến Thảo Uyên phải ko ? với lại.. cô ta đâu có độc ác đâu.. chỉ là bản
năng để tự vệ thôi.. điều đó cũng dễ hiểu thôi mà..- Nhưng tôi sẽ làm.. hại anh.. – nó nấc.. khẽ..-.. nếu anh cứ chủ quan thế,vì khi ấy.. lí trí của tôi không còn..- Hê.. – hắn gãi đầu.. – còn lâu nhé.. ko phải hôm qua, cô đã ko làm gì tôisao.. tôi biết cách để cô gái ấy ko làm hại tôi, nhưng tôi còn cần cả ý chí của
cô nữa kìa.. lúc đó.. trong trái tim của cô.. cô nghĩ đến tôi đúng ko ?- Hơ.. – nó đứng lên nhìn hắn lâu.. ngơ ngác..- Cô biết ko.. tôi thích nhất lúc cô cười.. vì khi đó.. tôi thấy.. cô đángghét đến mức muốn đấm cô 1 cái.. với lại cười ko phải sẽ vui hơn sao ? –
hắn lấy tay xoa đầu nó.. khiến nó đơ ra.. Bỗng, trong trái tim củanó như có 1 cảm xúc gì đó vỡ òa.. 1 ai đó ẩn náu trong trái tim cũng chợt rung
động.. nó khẽ mỉm cười nhưng ko phải nụ cười của chính bản thân nó mà là nụ
cười của 1 ai đó lạnh lùng.. thật lạnh lùng.. nó nhảy lên ôm chầm lấy cổ hắn,
cảm giác vui sướng này.. ít ra trên thế gian còn có ng chấp nhận nó.. chấp nhận

cả con ng lạnh lùng bên trong nó.. đó chính là hắn.. nó ôm chầm lấy hắn trong
sự ngỡ ngàng của hắn.. hắn không kịp phản ứng.. nó rất vui.. nhưng.. ơ.. sao nó
ôm hắn nhỉ.. nó như thấy thật mắc cỡ quá.. liền lấy cùi trỏ huých bụp 1 phát
vào bụng hắn.. khiến hắn gập ng lại.. nó cau có..- Hứ đồ biến thái.. ai cho anh dám ôm tôi thế hả ? Lại còn dám xoa đầutôi như trẻ con nữa chứ.. đồ khùng.. (=.=’’ gì vậy ta ?)- Ơ.. – hắn không còn biết nói gì hơn.. ai ôm ai chứ.. – ..cô.. (=.=’’thông cảm, chị ý bị mắc cỡ nên thế..) Nó đi vào nhà trong sự uấtức của hắn.. hắn không hiểu nó là loại ng gì nữa chứ.. nhưng.. áo hắn có vệt
máu.. nó bị chảy máu sao.. Nó vào nhà lấy bông băng sơcứu vết thương rồi cười tủm tỉm..- Thấy chưa.. sẽ có ng chấp nhận tôi mà.. tôi sẽ lại là thiên thần… Hắn bước vào nhà.. nhìn nónhăn nhó.. Hải Tường đã về từ lâu cậu đã thấy cảnh nó ôm cổ hắn, cậu cố ra khỏi
nhà thật nhanh để không phải chạm mặt giữa hắn và nó.. còn nó vô tư lên phòng
mình và ngạc nhiên khi thấy căn phòng đã trang trí xong.. tuyệt đẹp.. nó thầm
cảm ơn hắn và Hải Tường..thực sự nó thầm cảm ơn.. hắn.. vì ít ra hắn đã chấp
nhận nó.. ít ra nó sẽ ko phải trốn chạy những ng xung quanh khi mất kiểm soát..
và có lẽ.. hình bóng của hắn đang len lỏi vào trái tim nó.. 1 phần..
Ring ring.. ring ring.. tiếng 1 cái gì đó reo vang lên trong phòng nó, nóbật dậy tìm hiểu xem cái chết gì đang kêu mà điếc tai thế không biết… thì nó
giật mình.. 1 chiếc Iphone màu trắng.. (khác hoàn toàn của hắn màu đen..).. nó
cầm lên tắt chuông rồi nhìn sang bên.. 1 mẩu giấy nhỏ mà chữ thì dài đáo để.. “Tôi sắm cho cô cái điệnthoại, mua cho nhá, không phải tặng đâu.. với lại cô đi đâu cũng phải mang theo
nó để tôi còn dễ liên lạc đấy.. không cần cảm ơn tôi đâu.. không được để mất
đâu.. nếu cô mà làm mất thì tôi sẽ cho cô 1 trận nên thân.. à.. cái móc chìa
khóa hình con thỏ đấy là được tặng khi mua điện thoại cho cô đấy, không phải
tôi mua cho cô đâu.. đừng hiểu nhầm.. tôi đi chơi với mấy thằng bạn nên hôm nay
tự nấu, tự ăn đi nhá.. tối nay muộn tôi mới về được.. nếu có gì thì gọi cho
tôi.. số của tôi lưu trong máy cô rồi.. dì tôi cũng biết số điện thoại của cô
rồi.. Ở nhà không có tôi thì chịu khó tự
học, khi về tôi sẽ kiểm tra.. nếu rảnh thì chịu khó dọn dẹp nhà cửa nhá..thế
nhá.. kí tên: Đại minh tinh lớn nhất Việt Nam.. đẹp trai, giàu có, ca sĩ nổi
tiếng nhất thế giới.. Hero (tự sướng chưa kìa..) … tái bút… con heo như cô ăn
ít thôi, cô nặng lắm đấy..” (nghe như lời dặn dò của chồng khi đi xa ghê..) Giấy nhắn gì mà viết dàinhư di chúc của ng quá cố ý (éc, di chúc mới kinh..), nó chẳng muốn đọc tí nào,
nhưng mà khi đọc đến cái dòng cuối thì sao mà nó thấy nóng mắt quá.. vo vo.. nó
cho luôn di chúc của hắn vào thùng rác.. đồ khùng.. hắn nghĩ nó là cái gì..
osin không công chắc.. nó cầm chiếc điện thoại lên ngắm ngắm.. ừm.. mắt thẩm mĩ
của hắn không đến nỗi tệ.. nó mở điện thoại lên.. đầu tiên đập vào mắt nó là……
hình của hắn.. hừ.. bực thiệt hắn tính tự sướng thế nào nhỉ? Cáu rồi à nha.. nó
muốn cho cái điện thoại vào sọt rác quá.. nhưng thôi, ng mua có tội chứ điện
thoại và ng dùng không có tội gì hết hihi.. cứ dùng thôi.. (=.=’’). Cả ngày hôm đó, sao mà nóthấy buồn buồn, định rủ 2 con bạn đi chơi cái mà nó để quên số điện thoại của 2
con bạn ở nhà rồi còn đâu.. huhu.. nó buồn chết mất.. nó nhìn quanh căn nhà..
rộng thật.. nó rút 1 tấm ảnh của hắn nhìn.. bất chợt.. 1 bàn tay của nó khẽ đưa
lên tấm ảnh vuốt nhẹ trên khuôn mặt của hắn.. và dừng lại ở đôi môi của hắn..
nó khẽ chạm nhẹ lên môi mình.. bỗng nó phát hiện ra có gì đấy không ổn nó lắc
đầu.. nhìn tấm ảnh rồi ném thẳng lên bàn.. sao nãy nó lại sử xự lạ vậy.. trong
trái tim nó còn 1 cô gái nữa, 1 tính cách nữa.. không lẽ tính cách ấy đã phải
lòng hắn rồi.. không được đâu nhé.. còn lâu nó mới thích hắn nhé… (vậy mà lại

thích rồi đấy..) Tối hôm đó, hắn về muộn,ng mệt nhoài, chợt thấy cái điện thoại nó ném lăn lóc trên ghế.. bức ảnh của
hắn thì úp sấp trên bàn.. hắn mới cầm cái điện thoại lên và bật.. dòng tin nhắn
chưa kịp gửi.. cho hắn..“ Tên kia.. về chưa? Sốt ruột đấy.. về mau lên.. t”.. dòng tin nhắn vẫnchưa soạn xong.. hắn mỉm cười..- Vậy là rõ rồi đồ ngốc.. cô phải lòng tôi rồi.. sao ko mau nhận đi chứ..(=.=’’ tưởng bở vậy mà cũng đúng..) Sáng hôm sau, trời cònđang rất sớm nó nhận được 1 cú điện thoại từ bà… dì.. – A..lô.. – giọng nó uể oải.. – oáp………- Cháu chưa dậy sao ? (^^)- Giờ cháu dậy… – nó cuống lên.. – có chuyện gì ko ạ ? (0.o)- Chuẩn bị sinh nhật đến đâu rồi.. ô.. chết.. (^^)- Sinh nhật ai ạ ? – nó ngập ngừng .. (O.O)- Ủa, nay là sinh nhật cháu ta mà.. – bà dì nói với giọng dò xét.. (^^)- Chả liên quan gì đến cháu.. – ..nó nằm ình lên giường.. mắt lại nhắmtịt.. (=.=’’ bó tay với con này luôn)- Ừ.. chắc thằng bé cũng quên rồi.. có ai làm sinh nhật cho nó đâu.. á.. tahơi lỡ lời.. thôi, ta đi làm việc tiếp nha.. (^^) (cố tình ý..) Dì cúp máy mà khiến nó hơixao xuyến.. tự nhiên nó thấy mình hơi vô tâm, nó nhìn cái điện thoại, cầm con
thỏ lúc lắc.. rồi nó bật dậy, thay quần áo rồi phi ra ngoài.. nó nghĩ rằng.. nó
nên có trách nhiệm mua cái gì cho hắn.. vì nay là ngày sinh nhật của hắn.. Hắn
chưa dậy, may thật.. tại hôm qua hắn về muộn quá.. nên chắc giờ đang ngủ
nướng.. đúng là đồ heo hơn nó.. (=.=’’ nhìn lại mình đi bà) Nó chạy bộ dự định đếnthẳng cửa hàng lưu niệm mua cái gì đó để tặng hắn, bất chợt nó thấy bóng dáng 1
ai đó quen quen.. trùm kín mít, từ đầu đến chân.. đứng ở vỉa hè ngó ngó..híc..
khỏi nói cũng biết là ai với cái bộ dạng lơ ngơ thế kia.. nó tiến thẳng tới chỗ
ng đang đứng.. ngó.. ng đó cũng che mặt đi ko cho nó thấy..- Tiếc quá.. tưởng ca sĩ nổi tiếng chứ.. bạn Hiru.. – nó chực quay đi..(^^)- Ơ.. – nghe thấy tên Hiru, ng đó bất chợt quay ngoắt lại.. quả đúng là nóđoán ko sai, Hải Tường chứ còn ai vào đây nữa, chắc đang bị lạc.. anh lại níu
lấy tay nó.. bỏ kính ra.. – ..em ở đây à ? (T_T)- Thì tôi.. – nó lắp bắp, ko thể để Hải Tường biết nó mua quà sinh nhật chohắn đc.. – .. đi mua đồ.. (=.=’’)- Hay quá.. – Hải Tường nhìn nó cười cười.. – ..đi chung nha.. (^^)- Tìm mãi ko thấy siêu thị VIPchứ gì ? – nó nhìn anh nghi ngờ….(=.=’’)- Ơ.. – híc, sao nó đoán hay vậy, cậu khẽ gật đầu, trông đến là tội.. cậunhìn nó.. – ..tại.. cơ mà sao em biết siêu thị VIP ?- Đi theo tôi.. – nó nói như ra lệnh.. rồi dẫn Hải Tường đi 1 mạch đến cáisiêu thị VIPchết tiệt mà lần trước nó đã bị 1 phen bẽ mặt với hắn.. sau khi đến nơi, nó
định quay đi thì lại bị Hải Tường giữ lại.,. lại gì nữa.. anh muốn nó đi cùng
anh vào trong ư ? Ko đời nào đâu nhá.. vào lần 1 với hắn bị chửi là osin thì
lần sau nó sẽ bị nói là con ở mất.. híc (=.=’’ osin vs con ở có gì khác
nhau ?).. nhưng nhìn Hải Tường cứ lủi thủi thì nó lại ko nỡ cho Hải Tường
vào 1 mình, thôi thì vào cùng vậy.. cùng lắm thì đánh nhau với con mụ kia 1
bữa.. Sau 1 hồi chọn chọn nhặtnhặt, nó đã thấy 1 cái khăn đẹp tuyệt, ờ mà cũng sắp đến mùa đông rồi, tặng hắn
cái đấy cũng có ích đấy.. nó tiến lại.. đồng thời, 1 cô gái khác cũng tiến tới,
và cả hai ng.. cùng nắm lấy cái khăn.. nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn..- Tôi lấy nó.. – nó cau có.. -..buông ra.. (con này có ngày sưng mồm..)- Tôi thấy trước.. – con bé kia sưng sỉa nói…. (con này ko kémphần long trọng..)- Kệ cô. – nó ko vừa.. lại cònlè lưỡi chọc cho con nhỏ kia tức.. Vừa lúc ấy, Hải Tường đi đến và nở nụ cười chết ng.. (mỹnam kế đây rùi..) rồi nhìn cô gái.. khiến cô ta đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên..
cô ta buông cái khăn ra và.. nó giật..- Có thể nhường cho tụi anhchiếc khăn này được không ? – cười thêm phát nữa.. hàng loạt nữ trong siêu
thị.. đổ toàn tập.. híc sao Hải Tường bây giờ và Hải Tường vừa lúc nãy khác
nhau 1 trời 1 vực thế này..- Ơ.. – cô gái mặc dù không nỡbỏ chiếc khăn ra, nhưng cũng không nỡ làm phật lòng 1 chàng điển trai như thế,
với lại, cậu ta cũng là đại ca sĩ mà.. – ..ừm.. vâ.. vâng… Nó vui vẻ cầm lấy cái khăn và chạy biến.. số tiền tiếtkiệm của nó đủ để mua cái khăn này.. nó ra đến quầy tính tiền, Hải Tường cứ đòi
trả tiền hộ nó nhưng nó nhất quyết từ chối, tặng quà sinh nhật mà lại để ng
khác trả tiền thì không phải phong cách của nó.. con mụ thu ngân nhìn nó không
mấy thiện cảm khi thấy nó đi với Henry,chàng bạch mã hoàng tử với nụ cười tỏa nắng.. cô ta bĩu môi.. nói mỉa nó..- Gớm,.. osin mà cũng đòi nayđi với hoàng tử nọ, mai đi với hoàng tử kia.. (ngu rồi chị ơi..)- Ca.. – nó nóng mắt quá,,không nhịn được, nó định tiến lại thì.. ơ kìa, sao Hải Tường giữ nó lại thế
kia.. mà cậu còn vòng 1 cánh tay qua eo nó nữa.. khiến nó đơ luôn.. – Xin lỗi.. mong cô nói lại.. –Hải Tường nhìn cô gái với thái độ bình thảnhết mức.. – ..đây là ng con gái tôi yêu.. Cả nó và cô gái như chôn chân xuống luôn, nó đơ ra, há hốcmồm.. còn Hải Tường đã cầm tay nó kéo đi từ lúc nào.. nó ra khỏi siêu thị, thì
Hải Tường quay ra cười với nó và nói.. nhẹ nhàng hết mức có thể..- Em không sao chứ ? (^^) VÚT.. BỤP… 1 cú đá như trời giáng lên chân Hải Tường..(hắnăn nhiều quả này lắm..) nó cau có..- Sao đầu anh ý.. chỉ giỏi lợidụng.. anh có quyền gì mà nói tôi là ng anh yêu hả.. (>’’ đối.) Nó bỏ đi, mặc cho Hải Tường đứng lại với cái chân đau..nhìn nó đau khổ.. nếu như đúng là anh yêu nó thật rồi thì sao chứ? Sao nó lại
bạo lực vậy.. chiếc khăn đó.. dành cho con trai mà.. nó mua cho ai đây.. anh
mong rằng nó sẽ mua cho anh.. nhưng nhìn bộ dạng của nó thì không phải.. sao mà
anh thấy buồn quá đi mất.. (T_T buồn lây)
2h chiều, nó về với bộ dạng đóimeo, thảm khốc, cuốc bộ gần nửa giờ đồng hồ.. nó mới về được đến nhà.. hắn cau
có.. bực dọc..nhìn nó hằn học.. nó không mang điện thoại theo.Nhìn thấy hắn, nó vội giấu cái khăn ra đằng sau.. rồi cười cười.. hắn quay ra
nhìn nó.. chẹp miệng, đứng chặn ở cửa..- Sao hôm nay em gái cưng củaanh về trễ quá vậy? (nhẹ nhàng..)- Đừng gọi tôi như thế, đi vềgiờ nào là quyền của tôi chứ! Mà ai là em gái cưng của anh vậy hả? (cau có..)- Cô đi đâu mà về trễ quá vậyhả? có biết tôi đang đợi cơm không? (gắt gỏng..)- Mắc gì mà tôi phải nói cho anhbiết chứ? Đói thì ăn trước đi.. (bực mình..)- Bộ anh trai lo cho em gái kođược sao? Nếu không có gì khó nói thì mau trả lời tôi đi xem nào? (tò mò..)- Anh không phải là anh tôi, lolắng thái quá rồi đấy, đồ ngốc.. – nó bực mình rồi à nha.. hỏi lắm thế, kệ nó
chứ.. mắc mớ gì đến hắn đâu chứ.. bỗng đầu nó lóe lên 1 lí do rất chi là hợp lí..
– tôi đi hoạt động Câu lạc bộ..- Cô có tham gia cậu lạc bộ nàođâu.. – hắn nheo mắt.. – ..tính lừa ai hả? (biết cơ à?)- Đi say xỉn tí.. – nó quay mặtđi chỗ khác.. (nói dối không biết ngượng..)- Cô vẫn đang còn tuổi vị thànhniên.. – hắn khoanh tay nhăn nhó.. (>’’


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.