Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 91: Kết cục (Hết chính truyện)



Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp

Sở Giang Vương đã trở lại.

Toàn bộ âm phủ đều kinh sợ, bách quỷ đến trước Quỷ Môn Quan để nghênh đón. Sở Giang Vương vậy mà lại có thể phá vỡ cấm chế của Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung, quay trở về sớm mấy chục năm.

Quỷ khí dào dạt quét dọc Hoàng Tuyền Lộ, Quỷ Vương như thay da đổi thịt, hắn mặc trang phục màu đen đầy cầu kỳ rồi cất từng bước trên đường. Khí thế mạnh mẽ của hắn khiến bách quỷ đều bị chèn ép không dám động đậy. Thanh Thạch Lộ được vầng mặt trời vàng chiếu rọi, kèm theo đó là tiếng chuông đồng rền vang.

“Cung nghênh Nhị Điện lịch kiếp trở về!”

Ánh mắt lạnh lùng của Quỷ Vương nhìn lướt xung quanh, không thấy bóng dáng của người đó.

Quả nhiên, bọn họ đã giấu y đi rồi.

Bàn tay rắn chắc với những đốt xương rõ ràng nâng lên, bao quanh đó là những dòng chữ Phạn màu vàng đen đang chuyển động. Đây là sức mạnh to lớn đến nhường nào, ngay cả chín vị điện hạ còn lại cũng phải sợ hãi. Hình dáng của Diêm La Ấn mà mấy trăm năm trước hắn đã đặt vào cơ thể của Hạ Tử Dụ dần dần hiện lên trên tay. Tần Kiến Tự nhắm mắt lại, tìm kiếm tung tích của Hạ Tử Dụ.

Phán Quan vội vã ngăn cản.

“Nhị Điện!”

“Nhị Điện không được đâu, nếu làm kinh động để các Quỷ thần ở La Phong Lục Thiên…”

“Đùng!” Quỷ lực lập tức bùng lên mạnh mẽ từ trong bàn tay hắn rồi tản ra xung quanh, làm chấn động cả Ngũ Địa Lục Thiên Cung, như một lời thông báo cho tất cả các Quỷ thần rằng hắn đã quay về. Trong nháy mắt, tất cả các Thiên Cung đều phải chịu sự bộc phá từ một nguồn sức mạnh khổng lồ.

Chỉ trong phút chốc, chủ nhân của cả sáu Thiên Cung đều có mặt.

Bách quỷ hoảng sợ lùi lại, Thần Đồ Uất Lũy cùng nhìn nhau rồi chuồn khỏi vũng nước đục này một cách ăn ý. Chỉ còn lại một mình Sở Giang Vương đứng trên Thanh Thạch Lộ, quỷ khí lan tỏa rồi bùng lên, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo đến tột cùng.

Hắn thờ ơ nhìn lướt qua bọn họ, “Hồn ma mà bản vương giữ lại, bây giờ đang ở đâu?”

“Hồn ma nào chứ, chúng ta chưa từng nhìn thấy!”

“Điềm Chiêu, cấm chế do ngươi tạo ra, bây giờ hắn ta quay về trước thời hạn, ngươi có lời gì để giải thích không?” Năm vị Cung chủ chuyển hướng công kích về phía Điềm Chiêu, “Ta biết ngay là ngươi thiên vị hắn mà, rõ ràng đã bảo là trừng phạt thật nặng, ấy vậy mà vẫn còn âm thầm nương tay. Ngươi cũng phải chịu phạt.”

Điềm Chiêu Cung chủ hờ hững nhìn năm vị Cung chủ còn lại đang nổi giận đùng đùng, hắn ung dung bật cười, “Các ngươi chứng kiến ta lập cấm chế, bây giờ hắn đã quay về, bản tọa làm gì được?”

“Ngươi!”

“Nếu Sở Giang Vương đã quay về rồi, vậy thì theo như phán quyết trước đó, Ti Mệnh sẽ được thả ra ngoài.”

Điềm Chiêu Cung chủ niệm thần chú rồi nhẹ nhàng biến mất tại chỗ, để lại năm vị Cung chủ cùng siết chặt nắm đấm. Dưới thuật pháp mênh mông cuồn cuộn, Quỷ Vương cảm nhận được một không gian nhỏ bé của cây Giờ Ngọ. Hắn lập tức vung tay áo lên, biết mất không còn dấu vết.

“Đúng là coi trời bằng vung!”

– —

“Vụt!” Sở Giang Vương dịch chuyển tức thời, xé rách khe nứt không gian.

Đương nhiên là hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng bàn bạc của năm vị Cung chủ ở cách đó ngàn dặm, hắn chỉ khẽ bật cười mỉa mai.

Trong bóng tối u ám, cây Giờ Ngọ bò trườn cắn nuốt. Khi cảm nhận được quỷ khí của Sở Giang Vương thì nó lập tức lùi lại, để lộ ra một bóng người nhếch nhác đang bị quấn chặt, vẫn còn một chiếc rễ không chịu rụt lại.

Đôi mắt nhắm nghiền, Hạ Tử Dụ đã phong bế ý thức. Tần Kiến Tự chậm rãi nắm chặt bàn tay.

Hạ Tử Dụ quỳ dưới đất trong trạng thái bán khỏa thân, trên người đầy những dấu vết do dây leo để lại, dòng nước nhớp nháp bôi khắp cơ thể và chảy xuống đất. Dường như y không còn hơi thở.

Cây Giờ Ngọ không có ý thức, tất cả những thứ này sinh ra từ tiềm thức của Tần Kiến Tự, thậm chí là bị ảnh hưởng bởi giấc mơ của hắn. Dù vậy nhưng Tần Kiến Tự vẫn cảm thấy vô cùng giận dữ, suốt nhiều năm qua Hạ Tử Dụ đã phải chịu đựng tất cả những điều này.

Cây Giờ Ngọ lập tức tan thành bụi đen, hắn bế ngang Hạ Tử Dụ lên, biến ra một chiếc áo choàng để đắp lên người y.

Diêm La Ấn đã được cây Giờ Ngọ bồi dưỡng nhiều năm, cho nên tu vi của Tần Kiến Tự không chịu nhiều ảnh hưởng. Khi các giác quan được mở ra, Hạ Tử Dụ dần mơ màng tỉnh lại.

Cảm giác nhớp nháp trói buộc nhiều năm như vẫn còn hiển hiện, Hạ Tử Dụ lúc này mới sờ xuống mông, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tần Kiến Tự.

“Ngài quay về rồi? Sáu mươi năm trôi qua nhanh như vậy sao.”

Tần Kiến Tự im lặng không nói gì.

“Ngài… nhìn thấy hết rồi?” Hạ Tử Dụ ôm lấy cổ hắn, đã lâu lắm không được cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Tần Kiến Tự rồi. Cơ thể bên dưới chiếc áo choàng đầy những dấu vết khó nói nên lời, Hạ Tử Dụ khẽ kéo cao nó lên, “Việc này thật sự không sao cả, thật đấy.”

Bàn tay ôm lấy y siết chặt hơn.

“Tần Kiến Tự…” Hạ Tử Dụ lo lắng gọi hắn, không biết có phải Tần Kiến Tự rất để bụng chuyện y bị tra tấn như vậy suốt nhiều năm hay không.

“Sao em phải làm vậy.” Tần Kiến Tự cúi đầu nhìn y, rõ ràng y có thể lựa chọn quay về.

“Ta phải giữ lại tu vi cho ngài chứ, không thể để ngài bị người khác bắt nạt sau khi quay về âm phủ được.” Hạ Tử Dụ cúi đầu.

Tần Kiến Tự lên trần gian một chuyến đã tạo ra hậu quả này, vậy thì địa phủ và La Phong Lục Thiên cũng sẽ tranh đoạt đấu đá như trên triều đình. Đương nhiên là y không thể để Tần Kiến Tự mất đi địa vị khi quay về.

Vì mục đích ấy, trả giá bao nhiêu cũng là xứng đáng.

Áo choàng khẽ bay, hai bóng người tan biến không còn tung tích.

– —

Đại điện im ắng tĩnh mịch suốt bao năm, nay lại dày đặc quỷ khí mù mịt. Hạ Tử Dụ bị ném lên giường ngọc, nhưng có một sức mạnh dịu dàng đã ôm lấy y. Tần Kiến Tự chống đầu gối cúi người xuống.

Hạ Tử Dụ quay đầu đi một cách mất tự nhiên, đã làm chuyện đó nhiều năm khiến y cảm thấy hơi kháng cự. Nhưng y biết rằng Tần Kiến Tự muốn rửa sạch tất cả những dấu vết trên người mình.

“Cây Giờ Ngọ lạnh lẽo,” Tần Kiến Tự nắm tay y, ngón tay đan vào nhau, “Nhưng bản vương thì rất ấm.”

Quỷ khí dần tràn ra, màn giường khẽ lay động. Hạ Tử Dụ ngửa cổ lên để Tần Kiến Tự hôn môi mình, sau đó là yết hầu, xương quai xanh. Ngàn vạn ngày đêm nhung nhớ, tất cả nỗi niềm ái biệt ly, cầu bất đắc. Tần Kiến Tự lại cắn vành tai Hạ Tử Dụ, khẽ cất tiếng gọi tên y.

“Hạ Tử Dụ, Hạ Tử Dụ.”

“Ưm?” Y chợt tỉnh táo lại.

“Lần lịch kiếp này đau khổ quá.”

Hạ Tử Dụ nhắm mắt, khẽ hừ một cái, “Nhị Điện chẳng phải… quay về rồi hay sao?”

“Ngàn năm vạn năm, em tuyệt đối đừng rời xa ta nửa bước.”

“Được.”

Hơi thở nóng bỏng lan tỏa, Tần Kiến Tự không làm gì khác, chỉ vuốt ve nhẹ nhàng lên làn da của Hạ Tử Dụ, tẩy sạch từng dấu vết một. Những nụ hôn ướt át và nóng bỏng khiến cho Hạ Tử Dụ không chống đỡ nổi nữa, cơ thể mềm nhũn ra. Tần Kiến Tự càng lúc càng ôm y vào lòng chặt hơn, cơ thể lạnh lẽo của Hạ Tử Dụ dần được ủ ấm.

Đây là tất cả những điều mà Tần Kiến Tự mong nhớ ngày đêm trong suốt mười mấy năm qua.

“Hay là chúng ta… làm thêm gì đó đi?” Hạ Tử Dụ xoa mặt hắn, “Như vậy cũng được mà.”

Bàn tay hắn nâng đùi y lên, Tần Kiến Tự cúi người đè xuống, “Ta sẽ thỏa mãn mọi mong muốn của em.”

– —

Trên đại điện u ám, bách quỷ cùng bái lạy.

Mọi người đều biết Sở Giang Vương đã trở lại.

Mấy ngày sau đó hắn không ra khỏi điện, vừa đúng lúc Tra Sát Ti chủ của bảy mươi hai Ti dưới âm phủ được thăng chức, thế là vị trí Ti chủ Tra Sát Ti đang bỏ trống.

Chẳng ai biết Quỷ Vương đang tính toán điều gì.

Trong điện, Tần Kiến Tự ôm Hạ Tử Dụ. Diêm La Ấn xoay vòng trên tay hắn, nó đang đắp nặn thần hồn cho Hạ Tử Dụ.

“Ngài làm thế này khiến ta đỡ được cả trăm ngàn năm tu hành, ta cũng coi như được trèo cao rồi biến thành phượng hoàng nhỉ.” Hạ Tử Dụ thoải mái nằm ườn trong lòng hắn.

Tần Kiến Tự cúi xuống hôn y, “Em vốn dĩ chính là phượng hoàng.”

“Ta nên làm gì tiếp theo đây?”

“Em hãy nhận lấy vị trí Ti chủ Tra Sát Ti, bản vương đương nhiên sẽ đăng ký thần chức giúp em.”

Hạ Tử Dụ mở mắt ra nhìn hắn một cách lười biếng, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… bí mật.”

Chẳng mấy khi Tần Kiến Tự chơi trò úp mở, Hạ Tử Dụ giở hết mọi thủ đoạn cũng không cạy miệng hắn được. Mỗi ngày sau khi bồi dưỡng thần hồn cho y xong, hắn còn rất nhiều công việc phải xử lý.

Hạ Tử Dụ đành phải đến Tra Sát Ti, giao bản “Tự Khai” và giấy “Cam Kết” ra.

Tên tiểu quỷ làm công việc đăng ký không buồn ngẩng đầu lên, lật giấy tờ tự khai ra xem.

“Tổ tiên ba đời làm hoàng đế?”

“Ừ.”

“Em trai cũng là hoàng đế?”

“Ừ.”

“Đạo lữ…” Tên tiểu quỷ lập tức trợn mắt lên, “Là Sở Giang Vương?”

“Ừ.”

Tiểu quỷ tiếp tục xem tờ giấy cam kết của Hạ Tử Dụ, người đảm bảo cam kết cũng là Sở Giang Vương.

Đúng là nhất quan hệ, nhì tiền tệ. Tiểu quỷ giả vờ uống trà để lấy lại bình tĩnh, phẩy tay bảo Hạ Tử Dụ lui xuống.

Sau đó tiếp tục vài vòng phỏng vấn, hẹn tầm bảy tám ngày sau sẽ có kết quả. Lúc công bố, Quỷ Vương sai người đi xem, kết quả chẳng có gì bất ngờ.

Sở Giang Vương tiện tay hạ lệnh muốn tổ chức đại hôn.

Lúc bấy giờ Hạ Tử Dụ mới biết, Tần Kiến Tự đang lót đường cho mình. Có thần chức chính thức, thoát khỏi thân phận hồn ma lang thang, vậy thì kết hôn là chuyện không ai có thể ngăn cản.

“Ngài hấp tấp như vậy làm gì? Không phù hợp với phong cách của ngài chút nào.”

“Có sao?” Tần Kiến Tự nhấp một hớp trà, tiếp tục nhìn công văn, “Hôn phục đã được đưa tới rồi, lát nữa em mặc thử xem sao.”

Hạ Tử Dụ bật ngửa, “Không phải chứ.”

Tin tức truyền đến La Phong Lục Thiên, là thông báo chứ không phải xin phép. Tuy rằng nếu bàn về địa vị thì Cung chủ của La Phong Lục Thiên đứng cao hơn so với Thập Điện Diêm La, nhưng thực lực của Tần Kiến Tự đã sớm vượt qua thần vị, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho La Phong Lục Thiên rất dè chừng hắn.

“Tuy rằng tuổi đời làm thần của họ lâu hơn bản vương rất nhiều nhưng không có thực lực và không biết tu hành, trái lại ngày nào cũng chỉ chăm chăm chèn ép bản vương. Cũng khó trách vì sao La Phong ngày càng không bằng trước kia.”

Công việc chất thành đống sắp tràn ra khỏi bàn, Tần Kiến Tự tiện tay rút lấy vài quyển rồi bảo Hạ Tử Dụ bưng lên bàn, “Nay bản vương đã quay về, bọn họ không làm gì được, chỉ sợ họ sẽ nhắm vào em, cùng em kết thành đạo lữ cũng yên tâm được phần nào.”

“Hóa ra là vậy, Nhị Điện nhà chúng ta giỏi quá.”

“Đạo lữ, đã chuẩn bị cành Phu Thê chưa?”

“Rồi đây.” Hạ Tử Dụ lấy một cành Phu Thê ở trong tay áo ra, đây là tín vật đồng ý cầu hôn của các Quỷ thần. Tần Kiến Tự còn lâu mới thèm quan tâm đến tín vật, hắn chỉ tập trung nắm cằm Hạ Tử Dụ rồi hôn cắn, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại. Hạ Tử Dụ không nhịn được bật cười rồi đẩy hắn ra.

Có vài tiếng tằng hắng vang lên bên ngoài điện.

Hạ Tử Dụ vội vã quay ra nhìn, đó là Ti Mệnh vừa mới được ra khỏi Hỏa Y Địa Ngục. Thoạt nhìn sắc mặt hắn hơi mệt mỏi, thế nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.

“Tiểu Ti chủ, Sở Giang, khách mời đã đến đông đủ cả rồi, hai người chim chuột nhau đủ chưa.”

Ti Mệnh lười biếng tựa vào cột, chỉ vào đống công việc chồng chất trên bàn, “Bây giờ ngươi đã có thần chức, cũng coi như một tiểu Quỷ thần rồi, gánh vác một phần công việc giúp Nhị Điện đi chứ.”

“Ta có giúp mà,” Hạ Tử Dụ quay đầu ra, gõ ngón tay lên mặt bàn, “Nhưng mà tối hôm qua ta vừa mới xem được vài quyển, ngài ấy đã đau lòng lôi ta lên giường rồi, ta cũng chẳng còn cách nào.”

“…” Ti Mệnh bị tổn thương nặng nề.

“Nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, hai người mau đi ra đi.”

Nhị Điện kết hôn, lễ nhạc hợp tấu, mời các Quỷ thần cùng tới để chứng kiến.

Dương như Tần Kiến Tự đã chuẩn bị tất cả từ rất lâu rồi, chỉ giấu giếm duy nhất một người.

Thần Đồ Uất Lũy tặng một nhánh cây Giờ Ngọ làm quà cưới, ý của bọn họ là: loại cây này là một thứ rất tốt, có thể sử dụng trong lúc động phòng giao hoan.

Hạ Tử Dụ bật cười lạnh lùng, thiếu điều xắn tay áo lên rồi đuổi đánh bọn họ ra tận Hoàng Tuyền Lộ. Có điều trang phục mũ miện huyền đai thêm cả áo ngoài rực đỏ này là để kết hôn, không tiện cho việc đánh người. Sắc đỏ của bộ trang phục này càng khiến Hạ Ti chủ trở nên nổi bật và phóng khoáng hơn.

Y quay đầu lại, tuy Quỷ Vương cũng thay trang phục mới nhưng vẫn là màu đen. Nhưng mà không sao cả, một đen một đỏ càng thêm xứng đôi.

Các Quỷ thần đều bay trên Vong Xuyên và trò chuyện rôm rả. Ti Mệnh thấy vậy thì cất giọng hô to một câu: “Tân thần đến!”

Tất cả đều đột nhiên im bặt, cả Hoàng Tuyền Lộ chật kín, những hồn ma vừa mới chết cũng dừng bước để hóng hớt.

“Thiên địa trường tồn, nhật nguyệt luân chuyển, tinh tú xoay vần, tuyết đổ ngàn thu. Nước Hoàng Tuyền soi rọi công danh lợi lộc, Tam Giới cùng nghe như sét đánh xuống đồng bằng, nhân gian bạc đầu không hối tiếc, ân ái ước hẹn rượu giao bôi.” Ti Mệnh hô to, “Mời tân thần đi qua Hoàng Tuyền Lộ, tân thần cộng ẩm, Tam Giới cùng chung vui…”

Nước Hoàng Tuyền được múc lên rồi bưng đến trước mặt hai người.

“Đây là truyền thống kỳ cục gì thế này.” Hạ Tử Dụ không nhịn được lẩm bẩm.

“Uống đi.”

Hạ Tử Dụ vén tay áo lên uống rồi chép miệng, không khác gì nhiều với mùi vị của canh Mạnh Bà. Tần Kiến Tự thấy vậy thì nhìn Ti Mệnh, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Thiện ác đổi thay, vạn vật sinh diệt, trăm đời đều quy về cõi U Minh. Khắc danh tính lên Tam Sinh Thạch, duyên phận ba đời ba kiếp của chư quân. Tân thần đến bên Hoàng Tuyền, bên Vong Xuyên, tới trước Tam Sinh Thạch…”

“Mời hai vị tân thần khắc tên…”

Thanh Thạch Lộ chỉ vừa cho hai người đi, Hạ Tử Dụ và Tần Kiến Tự sánh vai cất bước. Tam Sinh Thạch được đặt bên bờ Vong Xuyên, vì mang tính chất kỷ niệm nên gần như ma quỷ nào đi ngang qua đây cũng sẽ khắc tên mình lên, dẫn đến tảng đá này mấp mô lồi lõm chi chít vết chữ.

Hạ Tử Dụ không biết phải ghi vào đâu.

Tần Kiến Tự thấy vậy thì phẩy tay, “Mang một tảng đá mới đến đây.”

Thế là tảng Tam Sinh Thạch mới toanh được đưa tới, Hạ Tử Dụ khắc lên đó chữ “Lưu Át”, “Hạ Tử Dụ”, “Hạ Ti chủ”. Tần Kiến Tự thấy y viết vậy thì cũng khắc ở ngay bên cạnh chữ “Chu Lãng”, “Tần Kiến Tự”, “Sở Giang Vương”.

“Đưa đi.”

“Đưa đi đâu?” Hạ Tử Dụ ngẩn người. Đây không phải là Tam Sinh Thạch à? Bọn họ lấy đi rồi thì những ma quỷ sau này phải viết vào chỗ nào.

Sau đó âm sai lại bưng tảng đá ấy đi, thở hồng hộc chuyển nó về phía Diêm La Điện. Tảng đá đó thuộc về riêng hai người, không thể để cho những quỷ hồn khác khắc tên lên được. Một toán âm sai khác tiếp tục chuyển tảng Tam Sinh Thạch thứ ba về chỗ cũ, Ti Mệnh thấy vậy thì rất là ngứa mắt.

Hạ Tử Dụ và Tần Kiến Tự quay ra nhìn nhau.

“Ngẩng đầu thấy chữ hỉ tràn ngập tầm mắt, hai vị tân thần cùng sánh vai nhau, lư bạc chiếu rọi sảnh đường, loan phượng cùng cất tiếng hót vang đất trời.” Ti Mệnh phe phẩy quạt, “Lương duyên hai họ gặp gỡ, cùng bái thiên địa kết phu thê.”

Trời đất cùng chứng giám, tiếng vỗ tay rền vang.

Lòng bàn tay áp vào nhau, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ mấy trăm năm trôi qua mới có được hôm nay, đúng là không dễ dàng gì. Cành Phu Thê chậm rãi biến thành sợi tơ hồng rồi quấn lấy gốc ngón tay, từ nay về sau kết thành đạo lữ. Tần Kiến Tự tiếp tục nắm chặt lấy tay y, Sở Giang Vương trước nay luôn lạnh lùng, giờ đây lại tỏ ra vô cùng trân trọng một người.

Ti Mệnh thở dài, “Nghi thức kết thúc!”

Đa số các Quỷ thần dưới âm phủ mới chỉ dự lễ tang, đây là lần đầu tiên được đi ăn cưới. Họ nghe Ti Mệnh nói xong, bắt đầu bay lên rồi cùng chúc phúc.

Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn vòng tơ hồng quấn trên ngón tay, vẫn còn cảm giác lâng lâng như mơ. Mấy ngày trước y vẫn còn đang chịu sự khống chế của cây Giờ Ngọ, thế nhưng bây giờ, Tần Kiến Tự lại đang vội vàng muốn lĩnh danh phận đạo lữ cùng y.

Có lẽ chuyện này vẫn còn ẩn giấu điều gì đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tần Kiến Tự hỏi y.

Các Quỷ thần vẫn còn bay tán loạn trên không trung, Hạ Tử Dụ ngửa cổ hôn lên má hắn, “Nghĩ đến ngài, đạo lữ của ta.”

Tần Kiến Tự nắm chặt tay y thêm chút nữa.

Bữa tiệc thả sông được tổ chức bên bờ Vong Xuyên, các hồn ma đi ngang qua đều có thể vớt lấy một phần từ dưới nước để ăn. Ngày hôm nay, tất cả các hồn ma chết đói đều như được nhìn thấy mùa xuân. Sau vài lượt kính rượu, ngay cả Tần Kiến Tự cũng hơi đỏ ửng mặt.

Bách quỷ vừa ăn vừa âm thầm tám chuyện.

“Nghe nói mấy trăm năm về trước, từ khi Hạ Ti chủ còn là một người phàm thì Nhị Điện đã có ý đồ cưa cẩm rồi.”

“Không nhận ra Nhị Điện lại si tình đến thế.”

“Cũng chẳng biết Nhị Điện thích Hạ Ti chủ ở điểm nào, sao không nhìn ta này.” Một con ma mê trai đang bưng chậu để hứng nước miếng.

“Thôi thôi ngươi im đi.”

Hạ Tử Dụ nghe tiếng bách quỷ bàn tán, nhấp một hớp rượu, mỉm cười không nói gì.

“Nhưng mà Nhị Điện của chúng ta cũng lợi hại thật đấy, ngài ấy đã phá được cấm chế của Cung chủ, thời hạn sáu mươi năm mà mười mấy năm đã trở về rồi.” Một con quỷ thì thầm, “Các ngươi nói xem, tu vi của Nhị Điện phải cao đến mức nào.”

“Nhưng theo lý mà nói, lúc Nhị Điện lịch kiếp trên trần gian thì ngài là người phàm, lấy đâu ra tu vi?”

Hạ Tử Dụ đặt chén rượu xuống, nụ cười dần tắt.

Đây cũng chính là điều mà y đang thắc mắc.

– —

Địa phủ không có ngày đêm, chỉ có một vầng mặt trời vàng nặng nề cằn cỗi. Khi quả cầu vàng ngả về Tây, đó chính là dấu hiệu cho thấy một ngày sắp hết. Các Quỷ thần thưởng thức tiệc xong thì lần lượt cáo từ ra về.

Trong hộp quà, nhánh cây Giờ Ngọ không ngừng uốn éo. Tần Kiến Tự hơi ngà ngà say, hắn giơ tay lên để triệu hồi nó từ khoảng cách xa, sau đó kéo Hạ Tử Dụ về trong tẩm điện.

“Tần Kiến Tự, ngài không giấu ta chuyện gì đấy chứ.”

“Không có.”

“Vậy… sao ngài lại quay trở lại sớm mấy chục năm?” Hạ Tử Dụ theo hắn vào tẩm điện.

“Pháp lực cao thâm, phá bỏ cấm chế.”

“Ngài thật sự không lừa ta?”

Tần Kiến Tự đột nhiên mở hộp ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Tử Dụ. Hạ Tử Dụ ngẩn người trong vô thức, một cảm giác quen thuộc ập tới khiến y nhảy dựng lên,

“Cây Giờ Ngọ! Tần Kiến Tự, sao ngài lại lấy thứ này ra!”

“Thần Đồ Uất Lũy nói rằng em sợ thứ này, nhưng nó có ở khắp mọi nơi dưới địa phủ.” Tần Kiến Tự mân mê tay y để an ủi, “Bản vương lo sau này em bị ám ảnh tâm lý, cho nên sẽ dạy em cách để thuần hóa nó.”

“Còn có thể thuần hóa à?”

Tần Kiến Tự bổ sung một câu, “Có được không?”

Cây Giờ Ngọ uốn lượn bò lên, thăm dò trói buộc tứ chi Hạ Tử Dụ, đầu nhánh cây dán vào vạt áo, trơn tuột và lạnh lẽo bám lên chân. Hạ Tử Dụ lập tức quên béng mất đang hỏi Tần Kiến Tự điều gì, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để đối phó với thứ này.

“Chẳng lẽ ngài muốn cùng nó…”

“Bản vương sẽ dạy em.”

“Vậy ngài nói đi.”

“Tập trung tâm tư ý niệm của em để điều khiển nó.”

Một lát sau, âm thanh rên rỉ không thể nhẫn nhịn vang lên từ trong màn giường.

“…Hạ Tử Dụ, tâm tư ý niệm của em là việc này sao?”

“Ngài đã ở trên giường ta rồi, ta còn tâm tư ý niệm nào khác cơ chứ!”

Căn phòng chìm trong im lặng, Tần Kiến Tự chỉ một lòng muốn bảo vệ Hạ Tử Dụ, tiêu diệt tất cả mọi thứ có khả năng đe dọa y, hắn suýt nữa quên mất rằng hai người vừa mới thành hôn. Tần Kiến Tự cất giọng trầm khàn nói: “Đêm động phòng hoa chúc?”

“Ừm…”

Tần Kiến Tự nhướng mày. Sau đó, đai lưng bị cởi ra, tiếp đó là vạt áo đỏ thẫm, đơn y trắng muốt, từng tầng từng lớp.

Màn giường chậm rãi kéo lại, cây Giờ Ngọ leo lên giường ngọc, dần dần vây lấy nơi màn giường đang khẽ rung lắc. Hạ Tử Dụ giãy giụa vươn tay ra, lập tức bị nhánh cây lôi về đầy chu đáo.

“Không, lão Tần ngài đợi đã…”

Hạ Tử Dụ không biết vì sao mà cảm thấy đêm nay Tần Kiến Tự vội vàng hơn mọi khi.

Y cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó. Dường như trước khi cây Giờ Ngọ xuất hiện thì y đang hỏi Tần Kiến Tự một việc. Nhưng ngay sau đó Tần Kiến Tự đã khiến y quên đi tất cả mọi thứ, chỉ còn lại những ngón tay nắm chặt lấy nhánh cây.

Thằng cha này đúng là Quỷ thần sống mấy vạn năm, thể lực thật là kinh khủng.

– —

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua.

“Hạ Tử Dụ,” Bất chợt, Hạ Tử Dụ nghe thấy giọng nói đầy đè nén của Tần Kiến Tự, “Em ở địa phủ phải ngoan ngoãn đấy.”

Y mơ màng cất giọng đáp lại: “Hm?”

“Bọn họ đều biết em là đạo lữ của bản vương, nếu bản vương không có ở đây… họ cũng sẽ kính trọng em phần nào.” Tần Kiến Tự hôn lên mắt y, “Nếu như có thể ở bên em đời đời kiếp kiếp, ngàn năm vạn năm thì thật là tốt.”

“Được mà,” Y bị đâm đến mức không còn tỉnh táo nữa, “Được ở bên ngài là tốt rồi.”

Sau đó y không nghe thấy Tần Kiến Tự nói gì nữa, hắn cứ lải nhải mãi như một bà mẹ già, động tác giày vò bên dưới không hề dừng lại. Mãi cho đến khi Hạ Tử Dụ mệt lả ngủ thiếp đi, tiếng cười bất đắc dĩ của ai đó vang lên bên tai.

“Chúng ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, ngàn năm vạn năm.”

“Ưm…”

[Hết]

– ———————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.