Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 93: Ngoại truyện 2



Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp

(6)

Cương thi không thể nói chuyện, nhưng Hạ Tử Dụ có thể nhận ra sự xấu hổ trong ánh mắt của Tần Kiến Tự. Hai người cùng im lặng và trợn mắt nhìn nhau trong mộ thất tối thui.

“Vậy ra vì chuyện này nên ngài mới trốn ta và người của Lục Thiên Cung để tới đây?”

“…”

Hạ Tử Dụ lại gần, Tần Kiến Tự vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, hai tay giơ thẳng về phía trước, có điều ánh mắt hắn trốn tránh thoạt nhìn hơi khó xử. Đường đường là Quỷ Vương mà có ngày biến thành cương thi, đúng là lịch sử đen tối duy nhất khó nói ra khỏi miệng trong suốt cuộc đời làm quỷ.

Nhưng mà Quỷ Vương thì vẫn là Quỷ Vương. Sau khi biến thành cương thi, toàn thân hắn cứng ngắc, thế nhưng làn da không bị biến xanh, cũng không mọc răng nanh dài, mặt mày vẫn bình thường chứ không dữ tợn. Hạ Tử Dụ nhéo má Tần Kiến Tự, cứng đơ, thoạt nhìn cũng khá là đáng yêu.

“Tần Kiến Tự?” Hạ Tử Dụ cười tủm tỉm, cười càng lúc càng tươi hơn.

“…” (Em cười cái gì)

“Vụt!” Hạ Tử Dụ dùng tốc độ bàn thờ để thò tay vào trong quan tài.

Tần đại cương thi lập tức bật khỏi quan tài, nhảy tưng tưng ra bên ngoài mộ thất.

Hạ Tử Dụ giơ tay lên làm phép cấm chế, sau đó giữ lấy hắn từ phía sau. Y bay lững lờ, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, giọng điệu mang theo cảm giác ép buộc, “Chạy đi đâu? Đã bảo là ngàn năm vạn năm, đời đời kiếp kiếp cơ mà? Vì chút chuyện cỏn con này mà bỏ rơi bản Ti chủ, khiến ta phải lo lắng những mấy ngày?”

“…” Hai cánh tay cứng ngắc hơi động đậy, có vẻ nhưng đang muốn giãy giụa để thoát ra.

Hạ Tử Dụ ôm chặt hơn nữa, chẳng mấy khi được đối xử với Tần Kiến Tự như thế này, “Giãy giụa cái gì, ngài đừng lo người của Lục Thiên Cung sẽ tìm ra chỗ này. Trước khi tới ta đã chuẩn bị hết rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”

“…”

Hạ Tử Dụ sờ lên yết hầu của Tần Kiến Tự, cổ họng hỏng rồi, đầu lưỡi cứng đơ nên không thể phát ra tiếng. Nhưng mà không sao, y biết rõ Tần Kiến Tự muốn nói gì.

Chắc hẳn đây chính là cái di chứng sống không bằng chết của cấm chú, vậy thì dựa theo quy tắc trao đổi đồng giá, Tần Kiến Tự phải sống trong lốt cương thi mấy chục năm. Người của Thiên Cung chắc chắn rất muốn tìm ra tung tích của Sở Giang Vương. Hạ Tử Dụ cúi xuống, trong đầu thầm có một kế hoạch.

Như vậy cũng không tệ, cuối cùng Hạ Tử Dụ cũng được làm nông dân vùng dậy chống chính quyền rồi. Y vặn đầu Tần Kiến Tự quay lại, nhận ra thái độ nóng ruột trong ánh mắt của hắn.

“Chụt.” Hạ Tử Dụ ngửa cổ hôn lên môi hắn, tiếp tục hôn sâu hơn, dùng quỷ lực để giúp hắn làm mềm cái lưỡi cứng đờ.

Con ngươi trong mắt Tần Kiến Tự co lại.

Cảm giác ướt át nóng bỏng dần lan tỏa nhưng thân thể vẫn còn lạnh như băng. Hạ Tử Dụ bẻ hai cánh tay của Tần Kiến Tự xuống, ôm lấy hắn một cách không hề do dự rồi nhắm mắt tập trung hôn hít thỏa thích.

Tần Kiến Tự đột nhiên cắn nhẹ lên cánh môi y.

“Vất vả rồi, Ti chủ của ta.”

(7)

Trong quan tài, Tần Kiến Tự vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, tứ chi đã thả lỏng hơn rất nhiều. Nhưng dù gì cũng là di chứng để lại từ cấm chú, Hạ Tử Dụ chỉ có thể làm cho hắn mở miệng, không thể làm thêm điều gì khác.

Trong mộ thất không bóng người chỉ có một cái xác, một con cương thi và một con ma nửa trong suốt đang ngồi lên hông cương thi. Kỳ cục đến mức khó tả.

Tần Kiến Tự hơi nheo mắt lại, “Em đã tìm ta bao lâu vậy.”

“Cũng chỉ mấy ngày thôi, lát nữa phải về địa phủ để giả vờ giả vịt một chút, sau đó ta lại đến đây với ngài sau.” Hạ Tử Dụ tựa người vào cạnh quan tài. Sau khi biết Tần Kiến Tự không làm sao cả, y như trút được gánh nặng trong lòng, “Suýt nữa ta đã tưởng là ngài tìm một chỗ vắng vẻ để viên tịch luôn rồi.”

“…Cũng không đến mức ấy.”

“Ta đã nghĩ rằng, chúng ta vừa mới cưới, chắc hẳn ngài không nỡ lòng nào để ta góa chồng ngay sau khi kết hôn đâu, cho nên chắc chắn ngài đã giấu ta chuyện gì đó.”

“Ừ.” Ánh mắt của Tần Kiến Tự hơi xao động, hắn tỏ ra áy náy.

“Bên Thiên Cung ngài tính thế nào?” Cứ trốn như thế này mãi ư?”

“Sáu vị Cung chủ, chỉ duy nhất Điềm Chiêu Cung chủ là qua lại thân thiết với ta,” Giọng Tần Kiến Tự hơi khàn, “Đợi sau khi giải được Sinh Tử Chú, đương nhiên ta sẽ quay về địa phủ…”

“Phải làm gì tiếp theo?”

“Còn lại năm tên, cứ chọn một tên để giết rồi đoạt thần vị là được.” Tần Kiến Tự bình tĩnh đáp. Miễn cho đám người đó cứ xoi mói cả ngày và muốn diệt trừ hắn.

Hạ Tử Dụ gõ ngón tay lên thành quan tài, y cũng đã có kế hoạch trong đầu, “Vậy trong khoảng thời gian này, ta sẽ bảo vệ ngài.”

“Được.”

(8)

Cứ như thế, một xác một ma ở lì mấy ngày trong mộ thất. Ban đầu Hạ Tử Phong tới đây thăm hai người, sau đó Hạ Tử Dụ sợ để lộ dấu vết khiến cho Thiên Cung phát hiện ra trận pháp che mắt, thế là chỉ còn hai người ở lại trong đó.

Mấy ngọn nến được đốt lên bên trong mộ thất tối tăm, căn phòng trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Hạ Tử Dụ sờ soạng xuống phía dưới, tò mò nhìn Tần Kiến Tự, “Làm thế này thì ngài có cảm giác gì không? Hả, thế này thì sao?”

Khuôn mặt Tần Kiến Tự vừa cứng đơ, lại vừa như đang nhẫn nhịn. Suy cho cùng thì toàn thân cương thi đều “cương”, nhưng máu không lưu thông cũng là sự thật, cho nên hắn không có cảm giác gì cả. Khoảng thời gian này hắn không thể nhúc nhích, Hạ Tử Dụ đành phải tự mình ra trận.

“À~~” Hạ Tử Dụ nhướng mày đầy hàm ý, “Lão Tần, ngài không được chứ gì.”

“…”

“Không sao, bản Ti chủ không chê ngài.” Y vỗ vai Tần Kiến Tự.

Y ung dung đứng lên để giúp Tần Kiến Tự như khi giúp hắn mở miệng. Hạ Tử Dụ tốn rất nhiều công sức mới có thể ngồi xuống hông Tần Kiến Tự, sau đó lại đưa tay ngược ra phía sau để mở rộng. Một lát sau có tiếng nhóp nhép khe khẽ vang lên, ánh mắt của Tần Kiến Tự dần dần thay đổi.

Nhưng lần trước mới chỉ giúp hắn mở miệng nói chuyện thôi mà Hạ Tử Dụ đã thấy tê mỏi cả người, lần này y càng khó khăn hơn. Tần đại cương thi nhìn dáng vẻ sắc tình của Hạ Tử Dụ trên hông mình, hai cánh tay cứng ngắc đã được bẻ xuống cũng phải khẽ động đậy.

“Tần Kiến Tự, ngài lạnh quá à.” Hạ Tử Dụ than thở, rùng mình một cái.

Yết hầu Tần Kiến Tự chuyển động, hắn muốn quay đầu đi nhưng cổ cứng đơ, “Đừng di chuyển nữa.”

“Sao ngài bảo là không có cảm giác gì?”

“…”

Hạ Tử Dụ chống tay lên thành quan tài rồi cúi xuống, hé miệng khẽ thổi khí, “Tai còn dùng được không?”

“…”

“Ngài có thể nói chuyện được mà, sao không nói gì thế?”

Tần Kiến Tự chưa giờ phải chịu uất ức như thế này trong suốt mấy vạn năm, giờ đây hắn câm lặng không nói nên lời. Trang phục của Hạ Tử Dụ còn treo một nửa trên người, y càng lúc càng làm càn. Đến cả quần cũng cởi luôn ra rồi, thế nhưng Tần Kiến Tự chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng bóc ấy mà không thể chạm vào.

Cuối cùng hắn vẫn được chạm vào, bởi vì sau khi Hạ Tử Dụ chơi đùa mệt mỏi xong thì xuống khỏi hông hắn, đổi sang dùng ngón tay của Tần Kiến Tự với mỹ danh là trải nghiệm mới.

Tần Kiến Tự nằm ngay bên cạnh xác Hạ Tử Dụ trong quan tài. Thực ra Hạ Tử Dụ vẫn cảm thấy hơi kỳ cục, có cảm giác như xác mình còn chưa lạnh mà chồng đã đi chim chuột với người khác ở ngay trong quan tài của mình vậy.

Khoan đã, hình như nghe vậy thì còn kích thích hơn.

“Ôi trời, hình như ta làm ướt một mảng bộ đồ thân vương của ngài rồi,” Hạ Tử Dụ ngồi trên người hắn, giả vờ tỏ ra kinh ngạc, “Tần ca ca, chàng không trách ta chứ.”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.