Vân My lại về thăm nhà thờ và hứa với ông nội sẽ ko vì quên mất thời gian mà về muộn, vả lại có điện thoại rồi cũng đỡ lo lắng hơn về việc đó.
Nhưng ông nội nói cô ấy cứ thoải mái, rồi đợi tài xế đến đưa về nhà.
Cũng ko dám làm trái lời ông nên cô ấy đã đồng ý đợi người đến đón về như một tiểu thư.
-Đang là giờ cao điểm tan tầm nên xe khó đi lắm.
Giọng bác tài xế phàn nàn.
Cậu ta tự nhiên nảy ra một ý nghĩ.
-Chắc lâu lắm ông bác đó mới tới nơi để đón con mèo về, thôi thì để anh Hai con đây đi đón nó về vậy.
-Cái gì???
Ông lão la lớn, mắt tròn vo như hai viên bi ve.
-Chắc mình vừa nghe nhầm.
Lại bị thiếu tin tưởng, lòng tự trọng bị tổn thương.
-Con có ý tốt thôi mà sao ông nội cứ phải tỏ ra như thế nhỉ? Con người ai chẳng muốn thay đổi tốt hơn.
-Vấn đề còn tuỳ thuộc vào người đó là ai.
-Là Hoàng Nam Nam đây thưa ông, ông đã có ý đả kích như thế thì con lại càng phải làm nhiều việc ra trò.
-Được, vậy thì đi đón con bé đi, thử làm một người anh tốt coi nào.
Cậu ta vừa quay đi tính lên đường làm nhiệm vụ thì ông lão lại hỏi thêm.
-Ta hỏi thật…
-…
-Cậu đang có ý đồ gì thế hả?
– >””