Khi tôi còn chưa kịp hiểu điều gì con bé bỗng nhiên khóc òa lên:
– Sao anh bỏ em lại?…Hức….Sao lại không cho em biết anh tới đâu?…hức… Nếu em không tự tìm được anh định cả đời không gặp lại em nữa sao?
Ông anh trai thứ 3 của nó (theo dự đoán của tôi) có vẻ chẳng yêu quý gì nó cả,cậu ta đẩy tay nó ra:
– Vì cô phiền lắm- hắn ta đáp lạnh lùng
Cô?Vậy không phải anh trai rồi.Tôi đứng im lặng theo dõi,hắn ta lững thững bỏ đi,con bé chạy thật nhanh theo,níu lấy cánh tay hắn.Chuyện này nghĩa là sao?…….Mặc cho tôi với hàng tá câu hỏi trong đầu…hai người đó không thèm quay lại học nữa.
————————
Lững thững đi về tôi không nhận thấy có người đang đi theo sau tôi từ bao lâu,cho đến khi tôi vô tình quay lại-Long,anh đang mỉm cười dõi theo tôi:
– Nhìn dáng em từ đằng sau rất dễ thương đấy.
– Sao anh lại ra đây?
– Anh đi đón người yêu của anh đấy-anh ấy cười,mắt hấp háy
Tôi cảm thấy 1 niềm vui lan tỏa trong lòng,đây là cảm giác mới yêu sao?Hạnh phúc và ấm áp ,cứ khiến tôi muốn níu giữ lấy.Anh ấy kéo tay tôi lại gần:
– Em có biết cô gái ấy là ai không?-Anh ấy vẫn tiếp tục trêu tôi.
Mặt tôi đã đỏ lên rồi,tôi đấm nhẹ vào người anh ấy,anh ấy phì cười:
– Thôi,về nhà nào .
Cứ như chồng đi đón vợ ấy (>_
——————————————-
Về đến cửa nhà,Tùng đã đứng đấy:
– Em về rồi à?Sao anh ra đón mà không thấy?
Tôi còn chưa kịp trả lời anh Long đã đi từ đằng sau lên:
– Cảm ơn em nhé,nhưng anh đón cô ấy rồi.
Khuôn mặt Tùng hiện rõ vẻ khó chịu,nhìn thấy bàn tay anh Long đang cầm tay tôi anh ta bỗng ngây người ra,cười nhạt rồi đi vào,không cáu giận,không cãi nhau,không quát nạt,tất cả chỉ có 1 nụ cười nhạt.
Trong lòng tôi có điều gì đó rất khó chịu,tôi không thích như thế,tại sao lại cười nhạt với tôi như thế?Nụ cười ấy vừa như oán trách lại vừa như chẳng để tâm.Nó khiến tôi giận…rất giận….
…..Nhưng….tại sao tôi lại giận?…Là tôi chọn anh Long mà,là chính tôi đồng ý…là chính tôi không hối hận,bây giờ tôi còn mong gì?Đâu thể có tất cả ình mình được,con nhỏ ngu ngốc là tôi phải tập cách buông tay ra……
…….Tại sao tên Dương giận tôi chẳng để tâm mà…..khuôn mặt hắn ta cứ khiến tôi day dứt thế này?Tôi ghét cảm xúc này,tôi ghét nó…tôi không muốn thế này… người mà tôi phải quan tâm lúc này là anh Long kia mà…..đúng thế….là anh Long.
——————————————-
Vừa nhìn thấy tôi Thanh Thanh đã nắm chặt lấy tay:
– Chị,sao chị không nói với em là anh ấy học lớp chị?
– Anh nào cơ?
– Thì anh Dương ấy.
– Chị đâu biết em quen hắn ta đâu,mà đấy là gì của em?
– Anh ấy là……..là….-lần đầu tiên tôi thấy con bé có vẻ lúng túng như thế này-…anh ấy là người mà….em yêu.
Tôi sững sờ,cái gì?Con bé đang nói cái gì vậy?…Nó mà đi thích cái thằng mắc dịch ấy á?
– Em thích cái tên Dương đấy á?-tôi trố mắt
– Tên gì chứ…cái chị này-nó huých nhẹ-chẳng hiểu anh ấy về đây làm cái gì nữa,hồi trước em hỏi mấy chị bạn thì các chị ấy nói là về đây vì 1 con nhỏ nào đấy.Hừ,em mà biết là đứa nào thì chết với em-khuôn mặt con bé hăm hở hẳn lên.
Híc,có phải là tôi không vậy?Tôi đột nhiên thấy chột dạ……..Nếu con bé nó biết chuyện xảy ra hôm tiệc lớp liệu tôi có yên lành được thế này không?
Bầu trời yên lặng quá,tôi bất giác mỉm cười,tôi từng rất thích ngồi nghe nhạc 1 mình và ngắm bầu trời như thế này nhưng bây giờ cảm giác ở bên mọi người thật sự khiến tôi chán ghét những khi ở 1 mình kinh khủng.Tại sao lại như vậy nhỉ?
– Đang mơ mộng gì vậy cô bé?-anh Long mỉm cười-có đang nghĩ đến anh không vậy?
Anh ấy đưa cho tôi cốc sữa mát lạnh,trời đã bắt đầu nóng lên rồi:
– Chúng ta hẹn hò nhé?-anh ấy quay sang nhìn tôi.
– Dạ…-tôi lắp bắp
– Chẳng phải em là bạn gái anh sao?Chúng ta phải hẹn hò chứ?
– À…vâng ạ.
Hẹn hò?Tôi và anh Long?Cảm giác hồi hộp bất nhiên chiếm hết tâm lí tôi:
– Vậy tối mai nhé?-anh ấy cười vui vẻ.
Vòng tay anh siết nhẹ lấy tôi,nụ cười ấm áp và ánh nhìn đầy yêu thương ấy làm tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cứ bận tâm đến người khác.Ước gì tôi có thể mãi mãi lưu giữ,mãi mãi đắm chìm trong khoảnh khắc này.Dựa đầu vào ngực anh tôi yên lặng nghe tiếng trái tim đập thổn thức.Là thực sự tình yêu đang đến với tôi ư?
—————————————————
Long yên lặng cảm nhận sự ấm áp bao bọc lấy anh,hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc cô ấy quấn lấy bàn tay anh,mơn man trên gương mặt anh.Anh không muốn chối bỏ nữa,cảm xúc này…dù nó là gì đi chăng nữa…anh cũng không muốn chổi bỏ nó nữa…..
—————————————————–
Vừa ngủ dậy,tôi đã bị tiếng nói của Thanh Thanh làm cho chú ý:
– Tại sao chứ?Chị ấy về là vì anh mà,đến cả ra đón người ta mà anh cũng không thèm ư?-giọng con bé có vẻ uất ức lắm.
– Anh đã nói anh không thích-Tùng cũng khó chịu không kém
– Tùy anh,anh không đi thì em đi.
– Anh sẽ đi,em đi học đi-anh Long xen vào.
– Nhưng…..
– Anh nói thì phải nghe-anh Long gằn giọng.
Có chuyện gì vậy?Lần này là ai về đây?Tôi uể oải bước xuống nhà,nhìn mọi người ai cũng có vẻ khó chịu cả.Hic chỉ có anh Long vẫn luôn đợi tôi bằng 1 nụ cười,nhìn thấy tôi,tên Tùng tức tối bỏ ra ngoài,mà tôi đã kịp làm gì chọc tức hắn đâu cơ chứ.
– Lát nữa anh đưa em đi học nhé-anh Long đột nhiên hỏi
Thanh Thanh nghe thấy thế quay sang nhìn tôi,có vẻ con bé bắt đầu thấy khó chịu với tôi rồi:
– Vậy mà em tưởng chị không thích con giai cơ đấy.
Rồi nó cũng đi mất.Thật là hết chịu nổi anh em nhà này,nóng giận thất thường,yêu ghét thất thường.
Đang định đi chuẩn bị đồ ăn sáng tôi bị anh Long kéo lại,anh ấy bịt mắt tôi,ghé vào tai nói:
– Anh có bất ngờ cho em này.
Rồi anh ấy dẫn tôi đi về phía bếp,ấn tôi ngồi xuống ghế…..mở dần bàn tay….
Trước mặt tôi là một bàn đầy những thức ăn….chủ yếu làm từ trứng…trứng rán….trứng ốp-la….trứng luộc….1 đĩa bánh mì sandwich và 1 cốc sữa
– Anh không biết món nào ngon nên anh làm tất cả những gì anh biết.Em không cần phải ăn hết đâu-anh ấy gãi đầu
Sống mũi cay cay,mắt ươn ướt…đã bao nhiêu lâu rồi…..đã bao nhiêu lần….tôi không còn biết đến cảm giác này….cảm giác của gia đình….cảm giác được chăm sóc…yêu thương tận tình…Tôi ôm mặt,nước mắt cứ thế lăn dài không ngừng….
Anh Long hoảng hốt:
– Anh xin lỗi,anh làm gì sai sao?Em đừng khóc….nếu em không thích….anh sẽ không bao giờ làm như thế này nữa…..đừng khóc mà
Anh ấy vội vàng lau nước mắt cho tôi,nhưng tôi không thể nín được…nước mắt cứ thế rơi…là tôi hạnh phúc quá…là tôi vui quá….đến tận lúc anh ấy sắp dẹp hết các thứ đi,tôi vội vàng nói
– Không…..đừng dẹp đi…em rất thích…thực sự rất thích….cảm ơn…cảm ơn anh..
– Ngốc,vui mà em cũng khóc sao…nín đi..ngày nào anh cũng sẽ làm cho em ăn mà…nín đi nào-anh ấy ôm tôi vào lòng xoa đầu như trẻ con.
Những yêu thương trong lòng tôi càng lúc càng tràn đầy……………
————————
Cô ấy bỗng nhiên khóc,Long không hiểu,sao cô ấy lại khóc…anh đã làm gì sai sao….những giọt nước mắt cứ thế lăn dài mãi…anh sợ…anh không muốn cô ấy khóc như thế…..rốt cuộc là tại sao……dù là bất cứ thứ gì anh cũng sẽ làm chúng biến mất hết……bất cứ là gì anh cũng không muốn những giọt nước mắt kia phải rơi….nếu là vì những món ăn này…anh sẽ vất hết chúng đi…dù anh đã tốn bao nhiêu công làm ra đi nữa….nhưng cô ấy ngăn lại….cô bé ngốc ấy khóc vì hạnh phúc…….vậy mà………trái tim anh dịu lại….bình yên khi nghe những lời ấy…nhưng…anh giật mình….nụ cười của anh chợt tắt…trái tim bỗng dưng se lại…..liệu có phải rồi chính anh sẽ lấy đi những hạnh phúc nhỏ nhoi của cô ấy hay không?