[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 31: Tôi Và Em, Chúng Ta Từng Có Gì?



Levi thất vọng rời khỏi khu nhà của Cảnh vệ mà chẳng tìm thêm được bất kì manh mối nào ngoài việc anh vừa bị một kẻ áo đen chơi xỏ. Anh không nghĩ bản thân có thể sơ suất đến độ chậm chân trước những cơ hội hiếm có ấy. Có điều, tia hi vọng một lần nữa lại nhen nhói trong tâm hồn anh, khiến anh bỗng chốc lại nhìn lên phía bầu trời xanh xanh phía xa và thầm nghĩ về mùa đông năm vừa qua.

Trước đó không lâu, vào ngày gần cuối năm, Dove bỗng xông vào phòng anh rồi nhanh tay kéo anh ra khỏi bàn làm việc, vội vã lấy áo khoác và khăn choàng lên người anh. Không đợi anh có phản ứng, cô tiếp tục kéo áo anh ra khỏi phòng và chạy ào ra sân.

– Nhìn này! Hôm nay quả là một ngày đẹp trời!

Dove cười điệu cười mãn nguyện dù cho bầu trời đang dần trở nên xám xịt và tuyết thì không ngừng rơi. 

– Cô có bị ngốc không? Ngoài trời đang rất lạnh, theo tôi vào trong. – Anh khó chịu ra mặt.

– Không, nghe em đi. Hôm nay là ngày đặc biệt. Em sẽ ở với Đội trưởng cho đến đêm luôn nhé. Chắc chắn Đội trưởng sẽ bất ngờ.

Dove chịu khó dỗ dành Levi rồi khéo léo dụ anh cùng đi dạo. Anh miễn cưỡng lắm mới chịu cùng Dove đi xuống khu chợ sầm uất gần trụ sở của Đội. 

– Sao, có gì thì nói nhanh. Tôi còn rất nhiều việc cần phải lo. – Levi liên tục giục Dove để có thể thoát khỏi cuộc hẹn bất đắc dĩ này.

– Thôi mà, sao anh không dành chút thời gian cho cô bé dễ thương này chứ? – Dove tròn mắt nhìn anh, tỏ ra dễ thương hết sức cố làm anh mủi lòng – Anh biết không, chỉ đến nửa đêm, em mới nói cho anh. Giờ cứ tận hưởng một ngày nghỉ của anh đi.

Dove nhí nhảnh nhảy tung tăng trên đường phố và theo sau cô là một người có bộ mặt khó ưa nhất trong một ngày đông lạnh giá. Cô gái tóc vàng tăng động sớm mất hút trong đám đông khiến người đi theo cô ngày một khó chịu. Anh cau có lần tìm mọi ngóc ngách của khu chợ nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Trời ngày một tối và anh ngày càng lo lắng. Liệu có chuyện gì xảy đến với cô không? Từng dòng suy nghĩ chảy qua tâm trí khiến anh không thể chần chừ lâu thêm được nữa. Anh buộc phải tìm cho ra cô ấy.

Anh đến quán rượu, đến từng sạp hoa quả, hàng lưu niệm để tìm nhưng không thể tìm thấy cô gái của mình. Anh tức tối lẩm bẩm, thầm nguyền rủa kẻ nào bắt anh phải đi tìm suốt một buổi tối lạnh giá thế này. Anh còn có hẹn với công việc, với cấp trên về kế hoạch sắp tới, chẳng hề có thời gian để chơi đùa thế này. Đây quả là một buổi hẹn tốn thời gian.

Trong khi anh bực tức đứng giữa khu chợ, chỉ chăm chăm tìm bóng hình của Dove thì cô gái nghịch ngợm vẫn còn đang nhịn cười núp sau bức tường chăm chú nhìn anh. Hóa ra cô gái ấy thích trêu anh nên đã cố tình trốn anh đây mà. Anh tìm đến quán rượu, cô vội núp sau quầy phục vụ, anh tìm đến sạp hoa quả, cô giả vờ làm con gái chủ sạp để che mắt anh, anh tìm đến hàng lưu niệm, cô quay mặt đi giả làm khách mua hàng. Chắc giờ anh cũng mất hết kiên nhẫn để tìm cô rồi, cô có lẽ nên quay lại thôi. Nghĩ là làm, cô vội rời khỏi nơi trốn lý tưởng của mình để đến chỗ anh thì một đám người túm tóc cô lại, bắt đầu giở thói côn đồ:

– Này này, em làm gì ở địa bàn của chúng tôi? Có biết bước vào đây, một là chết, hai là phải trở thành em gái của tôi không?

Tên mặt sẹo đầu đàn bắt đầu lên tiếng và năm, sáu tên phía sau hắn cứ gật gù đồng tình.

– Làm cái trò gì thế? Bỏ tôi ra. – Dove cương lên, bắt đầu phản kháng – Làm đàn ông mà trêu trọc con gái thế không ra thể thống gì cả. 

– À, em thích đụng đến danh dự của tôi phải không? – Tên đầu đàn cười nhếch mép – Được.

Hắn hất hàm, ra hiệu cho đám đàn em xông vào. Kẻ thì xé áo Dove, kẻ thì dùng gậy đánh đập cô dã man.

Dove có phản kháng nhưng sức cô đấu không lại với năm, sáu tên côn đồ hung hãn. Chúng cứ thế tấn công nhưng không biết phía sau đã có một người nhìn chúng bằng ánh mắt không thể sắc lạnh hơn. Chỉ với vài cú đấm, anh đã sớm hạ gục được sáu tên côn đồ cùng tên đầu đàn của chúng. Chúng sợ hãi bỏ trốn và thầm e sợ anh dù chưa biết một bên chân anh còn chưa hồi phục.
Anh thở dài cởϊ áσ, choàng lên cho cô gái mặt mũi nhem nhuốc đang co quắp dưới nền đá, thoi thóp thở. Chuyến đi chơi đáng lẽ phải thật vui vẻ mà lại thành ra thế này. Cô ngồi dậy, mặt xị ra. Dove không khóc, chỉ cảm thấy thất vọng vì cuộc hẹn thảm hại này mà cô bày ra. Nó vốn dĩ phải làm Levi cười chứ không phải để anh đụng chân đụng tay. Dove xấu hổ đến nỗi dường như chẳng muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh nữa. 

– Quay ra đây. – Anh lấy tay nhẹ nhàng quay mặt cô về phía anh, nhăn nhó xem từng vết xước nhỏ trên khuôn mặt buồn bã của Dove – Đau không?

Dove không trả lời chỉ vội vòng tay ôm lấy anh. Anh biết cô cố gắng để không khóc nhưng đôi mắt đỏ hoe ấy chẳng thể nào che giấu cái nhìn đầy thấu hiểu của anh. Anh vụng về đặt tay lên lưng cô, vỗ về cô vài cái rồi đỡ cô đứng lên. 
– Về thôi. – Anh nói.

– Không. Chưa đến nửa đêm. Chưa được về.

– Bị đánh đến vậy còn đòi đi thêm à?

Dove thở dài:

– Chỉ thêm một chút nữa thôi.

Dove cố gắng nài nỉ anh. Dù khuôn mặt có bị bầm dập đến thế nào thì Dove không thể trở về trước nửa đêm. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với cả anh và cô. Ai trong năm cũng sẽ có một ngày đặc biệt của họ và anh cũng vậy. Chỉ là suốt những năm vừa qua, chẳng ai nhớ đến ngày đặc biệt ấy của anh nhưng năm nay sẽ khác vì năm nay, anh có Dove ở bên.

Dove tập tễnh chạy đến một nơi cạnh khu rừng với đầy những nến và hoa mà cô đã chuẩn bị từ trước và đợi Levi bước đến. Sắp đến nửa đêm rồi và ngày hôm nay sắp kết thúc đồng nghĩa với việc ngày sinh nhật của anh gần hết rồi. Dove muốn là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng chúc sinh nhật anh trong ngày.
– Mẹ em từng ghi trong cuốn sổ của bà rằng, sáu ngày trước năm mới là sinh nhật anh và đó chính là ngày hôm nay. Em muốn là người đồng hành của anh trong suốt ngày đặc biệt này và mang lại cho anh một chút không khí mới lạ. Tiếc là… – Dove lấy tay quệt ngang mũi – Em lại làm anh phải lo lắng. Em chỉ có những thứ này dành cho anh mà thôi. Và… Chúc mừng sinh nhật.

Dove vừa dứt lời thì tiếng chuông báo hiệu nửa đêm cũng vang lên. Vậy là Dove kịp chờ đến nửa đêm để dành cho Levi một lời chúc đặc biệt nhất của năm.

– Bị đau mà vẫn cố chấp sao? – Anh nói, ánh mắt mang ý cười.

– Đau thật đấy. – Dove xoa xoa mặt.

– Ra là em chờ đến nửa đêm chỉ vì muốn chúc sinh nhật tôi sao? – Anh chầm chậm tiến gần đến Dove.

– Ờ thì… Nếu anh không thích, em có thể để dành đến sinh nhật Mikasa…
Dove chưa nói xong, anh đã vội hôn lên đôi môi bị đánh đến bầm của cô. Dove bị anh hôn đến bất ngờ, tròn mắt nhìn anh. Không lâu sau, anh dứt môi, cụng trán mình vào trán cô rồi thì thầm:

– Cám ơn.

Ra vậy, đó là cách anh cám ơn đối với lời chúc đầy vụng về của Dove và nó còn làm cô ngượng ngùng hơn bao giờ hết.

Giữa Levi và Dove chẳng có gì nhiều. Họ chỉ từng cùng nhau đón sinh nhật vào một ngày đông lạnh giá và có với nhau một nụ hôn. 

Dù cả hai không cùng ở bên nhau, họ vẫn luôn nhớ về ngày ấy với nụ cười tươi rói trên môi. Sau rất nhiều đau khổ và bi thương, đó có lẽ là kỉ niệm hạnh phúc nhất mà cả hai đã từng có.

“Một lời chúc nho nhỏ gửi đến Levi nhân ngày sinh nhật của anh. Thật vui vì chương này vẫn kịp đăng vào trước sinh nhật anh. 

PS: Chút thính cho các cô nè ~~”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.