– Người em yêu? – Levi hỏi lại – Tình tứ quá nhỉ?
Dove đáp lại:
– Đúng vậy. Chẳng lẽ, anh không muốn em hạnh phúc?
Levi bất mãn hạ kiếm, ngồi xuống phía đối diện với Zeke. Anh không đáp nhưng Dove biết anh buồn và thất vọng.
Sau đó, đám Eren và Jean cũng trở về tàu. Gabi đã lén đi theo và bắn chết Sasha. Mikasa và Armin, Jean, Connie đã khóc rất nhiều bên xác cô nhưng Dove chỉ cười. Cô đã biết trận chiến này sẽ có nhiều đau thương và đã chuẩn bị cho tất cả tình huống sẽ xảy ra, bao gồm cả việc này.
Cuộc chiến kết thúc, Dove nhận lại rất nhiều hậu quả nặng nề. Sasha chết, Gabi bị bắt, đồng đội xa lánh, ruồng bỏ, cô và Zeke bị Trinh sát Đoàn giam lỏng. Cả hai sớm bị Levi áp giải lên xe ngựa để hành quân đến quận Shiganshina trước sự chứng kiến của Mikasa, Jean, Armin và Connie. Họ nhìn Dove với ánh mắt thất vọng rồi rời khỏi đó trước khi Dove đi. Cô thở dài thu mình ở trong xe ngựa, than vãn với Zeke:
– Em đã biết cuộc chiến này sẽ có nhiều đau khổ nhưng vẫn không thể nào chấp nhận điều đó.
– Anh biết. Tất cả chúng ta đều không thể chấp nhận những mất mát. Nhưng ta phải hi sinh để có được tương lai yên bình cho dân tộc Eldia. Em đã hứa với anh những gì, em vẫn nhớ chứ?
– Em nhớ. – Dove nói. Cô vừa dứt lời, Levi đã bước lên xe. Thấy anh, Dove vội vàng cầm lấy tay Zeke, nói vài lời ngon ngọt – Anh Zeke, sau này, chúng ta sẽ dọn về sống ở quận Trost và sinh ra thật nhiều con, anh nhé?
Levi nhìn Dove và Zeke bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh im lặng ngồi xuống, khẽ nhìn ra ô cửa sổ. Dove đưa mắt về phía Levi, hụt hẫng nắm chặt lấy tay Zeke. Suốt trên đường đi, chẳng có lời nào được thốt ra và cũng chẳng có ai là cảm thấy thoải mái. Họ còn có nỗi lòng của riêng mình.
– Đội trưởng! – Một người lính gõ vào thân xe – Phiền anh xuống đây một chút được không?
– Được.
Chiếc xe ngựa đỗ lại và Levi bước ra khỏi xe. Người lính ban nãy bắt đầu lên tiếng xin xỏ Levi:
– Đội trưởng! Xin hãy cho chúng em giữ thùng rượu vang này!
– Không, chúng ta có hồng trà rồi! – Levi gạt đi.
– Làm ơn đi mà Đội trưởng! – Một người khác kì kèo – Đây là rượu hạng sang của Marley đó.
– Zeke? Sao anh lại đem thứ rượu đó sang đây? – Dove trừng mắt nhìn Zeke khi nghe được câu nói của người lính.
– Đó là cách để anh có thể khống chế bọn quan chức. – Zeke bình thản nói.
– Zeke! – Dove bật khóc – Anh đã hứa là không làm hại họ, anh đến đây để cứu họ cơ mà!
– Anh bắt buộc phải làm. – Zeke đáp.
Dove vừa khóc vừa lay Zeke và điều này vừa hay lọt vào tầm mắt của Levi. Anh bước lên xe, tra hỏi Zeke:
– Sao mày dám làm cô ấy khóc?
– Xin lỗi, Binh trưởng. Đây không phải việc của anh.
Levi nhìn khuôn mặt vẫn còn sưng của Dove mà kích động, túm lấy cổ áo Zeke:
– Tao đang hỏi mày đấy!
– Levi! – Dove vừa khóc vừa kéo áo Levi nhưng bị anh đẩy ra.
– Cô ấy chỉ không chấp nhận việc làm đúng đắn của tôi. – Zeke bình tĩnh giảng giải.
– Im miệng. – Levi lớn tiếng – Một khi mày đã lựa chọn để ở bên cô ấy, hãy cố gắng để không làm cô ấy khóc. Đó là trách nhiệm.
– Ha… – Zeke bật cười – Anh đang lo cho Dove dưới cương vị một người anh hay chỉ vì anh đang ghen?
Bị Zeke kích bác, Levi bực tức đẩy Zeke về phía ghế, hậm hực ngồi xuống phía đối diện. Zeke chỉnh lại áo, quay mặt về phía cửa sổ còn Dove chỉ biết ôm lấy hai đầu gối, thút thít khóc.
*
Năm 854 – Quận Shiganshina
Vừa đặt chân đến quận, Dove đã xẻ tóc mình. Cô tháo sợi dây buộc tóc, cất gọn vào trong túi. Dove dùng kiếm xén tóc khiến chúng trở thành mái tóc ngắn cũn cỡn và nham nhở. Trông Dove giờ đây chẳng khác gì một chàng trai thấp bé có chút nữ tính. Khi thấy ngoại hình mới của Dove, Levi đã lên tiếng hỏi:
– Tôi đã nghĩ em không bao giờ cắt tóc.
– Đôi lúc phải như vậy để gạt đi nỗi buồn. – Dove cười nhạt.
– Vì sao em lại chọn không nói chuyện với tôi?
– Em… chẳng có gì để nói cả. – Dove nói, đi vượt qua anh tựa bóng ma. Levi không quay lại nhìn Dove nhưng bàn tay vẫn nắm chặt không buông.
Anh thất vọng nhớ lại những lời mà Dove nói với Zeke sáng nay. Dove đã khẳng định sau này, cô sẽ cùng Zeke sinh ra thật nhiều đứa con, sống hạnh phúc ở quận Trost. Levi chợt nhận ra cô đã từng nói như vậy với anh trong cơn mê.
“Anh Levi, không! Em phải gọi anh là anh trai mới đúng vì chúng ta là anh em. Nhưng sao chúng ta lại là anh em? Em không thích. Em muốn được cưới anh và cùng anh sống bên nông trại rộng lớn, sinh ra thật nhiều con…”
Anh cảm thấy cuộc đời này thật nực cười. Vì sao một cô gái đã từng nói lời ngọt ngào với anh bây giờ lại thay lòng đổi dạ, hết mình vì kẻ thù của anh? Vì sao cô lại nỡ đối xử với anh như vậy? Nhưng anh cũng đâu thể trách cô bởi anh chẳng có quyền làm vậy. Cô là em gái anh, anh chỉ có trách nhiệm lo cho cô một cuộc sống ấm nó, đủ đầy chứ không thể thay cô quyết định cuộc đời mình. Hơn nữa, thứ tình cảm đang kìm hãm anh đây thật quá sai trái. Tuy nó đã từng là động lực để anh chiến đấu, nhưng bây giờ nó chỉ là thứ vô nghĩa. Anh lẽ ra phải vui cho cô mới đúng. Thế mà, anh không làm được.
Dove cũng có cảm giác đau khổ như vậy. Cô muốn quay lại nhìn Levi nhưng lại không dám vì sợ sẽ lại bắt gặp đôi mắt đáng thương của anh. Dove chỉ cố chạy vội về phía trước, sà vào lòng Zeke mà khóc lóc.
– Nào nào. – Zeke vỗ về – Anh biết em buồn nên cứ khóc đi, anh không cấm đâu.
– Zeke… – Dove gào lên – Em không muốn…
Levi nhói lòng khi nghe thấy tiếng khóc của Dove. Anh bất giác quay lại, đưa ánh mắt đượm buồn về phía cô. Thế nhưng, anh cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa bởi bên cạnh cô đã là một người khác rồi.
– Zeke… Gϊếŧ em đi! Gϊếŧ ĐI! – Sự đau khổ trong Dove khiến cô rơi vào cái hố của sự tuyệt vọng, chèn ép cô, đày đoạ cô, làm cô không thể tỉnh táo trong giây lát. Dove đã muốn tự sát cho tới khi được Zeke ôm lấy, dịu dàng vỗ về:
– Nhớ lời hứa của em, Dove. Tất cả những điều em làm chỉ vì hạnh phúc mà em hướng tới mà. Đừng gục ngã. Em đã từng rất mạnh mẽ, cớ sao vì một cau nói mà đã đau lòng đến vậy?
– Nhưng em không thể tiếp tục sống như thế này nữa! – Dove nức nở – Em muốn được giải thoát.
– Nào nào. Levi đang nhìn em kìa. Đừng tỏ ra mình yếu ớt nữa. Đó đau phải điều em muốn đâu?
Dove càng ôm chặt lấy Zeke không rời sau câu nói ấy. Đợi khi Levi quay mặt bước đi, Zeke mới nhẹ nhàng đẩy Dove ra, lấy tay vỗ vai cô:
– Thôi, Binh trưởng đi rồi. Nín đi nào. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.