Gửi đến tôi, một nukenin đáng khinh bỉ :
Tôi đã chẳng còn thứ gọi là “nhà”.
Gửi đến tôi, người đã tước đi vô số những mạng người :
Sẽ chẳng có thiên đàng nào có thể chứa chấp nổi tôi. Sẽ chẳng có dòng nước nào có thể gột rửa đôi tay đầy máu này.
Gửi đến tôi, người cô độc :
Sẽ không có ai mà tôi có thể tin tưởng, sẽ không có ai mà tôi có thể dựa dẫm. Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Gửi đến tôi, người còn đang sống với đôi mắt đã chết :
Thì ra, vẫn có người đang chờ tôi về nhà. Vẫn có người nguyện cùng tôi xuống địa ngục, nguyện nắm lấy đôi tay đỏ thắm của tôi. Thì ra, vẫn có người mà tôi có thể xà vào lòng, và khóc thật to.
Gửi đến tôi, người con gái luôn yếu đuối :
Vẫn có chàng trai tóc đỏ đang đứng chờ tôi nơi sa mạc.
Nơi chúng tôi kiếm tìm những hạnh phúc.