Nó cựa người, từ từ mở mắt ra. Không gian yên tĩnh, vắng lặng, những tia nắng đáp xuống ngay khuôn mặt và cánh tay của nó. Nó hiện đang nằm ngay phía cửa sổ, Nhìn ra ngoài thấy chút ánh nắng và chút không khí trong lành. Nhưng khi nó nhìn vào trong phòng mình đang nằm thì phải ồ lên. Căn phòng rất cá tính, phong cách đặc biệt, chẳng giống ai. Haig am màu chủ đạo là trắng và đen,đan xen. Căn phòng như hiện thân của 2 thế giới, 2 thế giới cùng tồn tại song song. Gam màu đen từ phía chiếc giường đổ vào, còn lại là màu trắng. Những đồ vật trang trí trong phòng cũng rất độc đáo và ấn tượng. Kiếm đâu ra cái đồng hồ hình đầu nâu, mặt được làm bằng đá quý, kim phút và kim giờ được làm tinh sảo bằng vàng trong cái khoảng màu đen kia, hay cái bình pha lê muôn màu tạo dáng 1 ngọn núi trong khoảng trắng. đúng là 1 căn phòng rất đặc biệt. Nó nhìn vào cái khoảng màu đen kia, nơi mà mới nhìn đã sợ. Và nó khựng lại trên cái khung ảnh đó, ảnh của 1 người phụ nữ, đẹp, rất đẹp. Mái tóc dài mượt như nhung, khuôn mặt cân đối. Nhưng nó dừng lại trên đôi mắt ấy, buồn và thật đáng sợ. Trong cái ko gian yên tĩnh này, đôi mắt xanh ấy vẫn nhìn nó. NÓ bất giác run lên, như có dòng điện chạy qua người , tê tê, đáng sợ. Nó cụp mắt xuống và quay đi…nhưng đó cũng là lúc mà 1 giọng nói vang lên…
-Dậy rồi à?
Nghe thấy cái giọng nói quen quen, nó quay lại và tròn mắt nhìn cậu. Tuấn, cậu ta đang ngồi ngay dưới giường nó, đôi mắt nâu buồn hướng về phía nó
-Cậu…cậu làm gì ở đây thế? _nó không biết nói gì nữa
-còn làm gì ngoài việc nhìn cậu _Tuấn nhún vai trả lời
-Thế rốt cuộc đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế?
-Nhà tôi
-Hả?….nó không tin vào tai mình, nhớ mang máng là tên đầu gà gọi điện cho nó, sao tự dưng lại lòi ra cậu ta thế này.
Tuấn thấy mặt nó ngộ ngộ thì cười
-Hôm qua tôi nhặt cậu từ đống rác về!
-cái gì? _trợn tròn mắt nhìn cái tên đểu cáng này
-Tôi có người chú chuyên về khoa tai-mắt –miệng, hay là tôi giới thiệu cho cậu _cậu ta đùa cợt, còn nó thì tức ói máu
-cậu…đáng chết _nó dúi cậu ngã xuống đất vì chẳng còn sức đâu mà đấm đá
-Á…(Tuấn ngã xuống ) sao cậu ác thế hả?
-với những người như cậu thì phải dùng bạo lực mới khống chế được
-Đau lắm đấy!
-kệ! _nó quay đi, và lại nhìn vào cái bức tranh vừa nãy. Bức tranh thật cuốn hút, nó thu hút mọi sự chú ý của chúng ta.
Đôi mắt ấy…hình như giống…
-Đừng có nhìn nữa, nó không làm cậu vui lên đâu! _giọng lạnh lùng, cậu chống tay xuống đất cố gắng đứng lên, vẻ khổ sở, nhưng nó không để ý
-Nhìn thì sao, đó là quyền tự do của đôi mắt!
Tuấn im lặng nhìn nó, nỗi đau trong lòng cậu bất chợt dâng lên. Cố lết cái thân lên ghế ngồi, cậu vẫn nhìn nó
-Hôm nay cậu chưa uống thuốc hả? _nó quay qua cậu
-ừ, hết thuốc
Bó tay với ông này
-Ơ, sao sắc mặt cậu lại nhợt nhạt vậy? _nó tỏ ra lo lắng
-Không có gì! _tuấn đứng lên đi ra cửa nhưng chưa đi đến nơi thì ngã gục xuống. vết thương làm cậu đau, nó hốt hoảng chạy ra
Hôm qua đi oánh nhau không may cậu bị dao chém vào lưng, chưa lịp sơ cứu vết thương thì nghe tin nó bị bắt cóc, thế là đội mưa đi tìm nó. Cả đếm còn phải chăm sóc, ở bên nó. Cậu đã kiệt sức và giờ phải ngủ.
Tại phòng bệnh của Trang, Phong đi vào
– Ha ha ha, thế nào rồi, kế hoach của tôi rất tốt đúng không? _Trang cười, cô ta chưa biết chuyện gì xảy ra
-Tốt?…ha, tốt lắm …Ai đã hẫng tay trên của tôi rồi _Phong bức xúc
-Gì? Nói rõ ra xem nào?
-Hôm qua cậu đã làm gì Vy?
-Con nhỏ đó, số lớn gớm, cũng biết chút võ, đánh cho bọn đàn em của tôi gục hết. Nhưng không sao, làm sao có thể thoát khỏi cái bẫy tôi làm ha ha
-Sao tất cả đều biết chuyện này? Cậu làm như thế hả? Khi tôi đến theo lời cậu thì làm gì có ai. Vy đã được cứu rồi _Phong hét vào tai Trang, nhỏ bàng hoàng
-Chẳng…lẽ…Vũ cứu được nó rồi sao? _Trang đang nhơ lai hôm qua, cô ta có vẻ hơi lo lắng
-Không phải Vũ, cậu ta chỉ biết Vy đã được cứu thôi
-Vậy ai đã làm chuyện này, lớn gan thật, dám làm hỏng chuyện của ta…..Thôi được rồi, chúng ta phải tính lại thôi, co nhỏ đó cũng không vừa đâu
-Tất nhiên, cô ấy…_Phong đang định nói nó là người của thế giới đêm thì khựng lại, cậu không nói nữa. Nếu để Trang biết, có lẽ mọi chuyện sẽ rắc rối hơn
Trong lớp Vũ
-Khốn thật, sao không thấy chút tăm hơi nào của cậu ta thế _Vũ cáu giận
-Vy đâu phải là nước mà bay hơi như lời cậu nói, có thể cô ấy đang nghỉ ngơi ở đâu đó thôi
-Nghỉ ngơi mà không báo cho tôi hả? ….mà điều tra ra ai là người bắt cóc Trang chưa?
-Haxxz, vẫn chưa thấy, chả biết chúng nó chui từ cái hố nào lên, để tao ra lấp lỗ, ha ha…..nhưng mà sao VY biết chuyện mà chạy tới nhỉ?
-Ừ, cũng chẳng biết nữa, tao nghi cái này lắm, hay là muốn bắt cậu ta _vũ sờ cằm, ra dáng cụ non
-Nhưng Trang bảo là bắc cóc tống tiền mà, làm sao liên quan đến cậu ta được, nhà có giàu có gì đâu , còn phải làm slave ày mà
-Ừ
Nhà Tuấn
Nó lay nhưng cậu không dậy, 1 lúc sau kéo được cái thân trâu bò của cậu lên giường thì nó giật mình bởi vết thương đằng sau lưng đang rỉ máu. Ngay lập tức chạy ra ngoài mua băng gạc các loại. cởi áo, nó băng bó cho cậu
-Chậc, chậc, cậu ngủ Lúc đánh nhau hay sao mà bị chém thế này
-Ừ, vì nghĩ đến 1 người nên thế _đang nằm im bất động bỗng cậu phụt ra câu mà nó giật mình
-Oái, sao lúc nào cũng thích doạ ma người khác thế hả? Tỉnh rồi thì phải lên tiếng chứ?
_nó càu nhàu
-Thế chẳng lẽ tôi phải nói, Vy ơi tôi tỉnh rồi hả?
-Ừ
Sau khi băng bó xong cho cậu, nó xuống dưới nhà, lục tủ xem còn đồ ăn hay không? Nhưng chả có gì ngoài mấy gói mì tôm. Thế là nó đành phải đi nấu mì ăn tạm. Đang đi ra đằng bếp thì điện thoại của Tuấn reo, nó mặc kệ, không thích xen vào chuyện của người khác.
Lúc đang nấu, điện thoại lại reo, nhưng nó vẫn kệ.
1 lúc sau, khi nó ăn xong, điện thoại cậu lại reo lần nữa, nó nghĩ là có chuyện
-haxxxz, bực mình quá, thôi quá tam ba bận, nghe vậy _nó cầm máy nên, nhấn phím nghe
-Tuấn à, tao điều tra ra rồi ,ha ha, con nhỏ thiên thần đó sống trong khu biệt thự cao cấp ở Hà Nội ha ha, quả này thì sẽ biết nhỏ là ai rồi ha ha
Nó nghe thấy, lòng tức giận vô cùng, nhìn số điện thoại đó
-Hừ, chết tiệt hoá ra là cậu hả? _nó ném chiếc điện thoại xuống bàn rồi đi về.
Nó không biết việc cậu ở bang ác quỷ cho nên rất bực mình, dám lừa nó.
Sau khi điều tra về số điên thoại kia, nó biết tên đó là Trường, người thân tín của bang chủ bang ác quỷ. Bang ác quỷ đã làm chuyện này, không thể chấp nhận được . Nhưng tuy nó biết Tuấn ở bang này nhưng không hề biết cậu lại là người cầm đầu. Mãi về sau, khi nghe tin này thì….
Sáng hôm sau cả nó Tuấn và Trang đều đi học.
-này, cậu chết ở đâu mà giờ mới chịu ra thế hả? _thấy nó vũ ngay lập tức la, lúc đó Trang cũng chạy ra, cố kéo nó vào lớp
-Vy ơi, cậu có sao không? Hức, mình lo cho cậu lắm đó hức hức
-không sao, 2 người ồn quá, đếch ngủ được
-giờ là lúc cậu ngủ hả? mau dậy giải thích đi
Vũ đập bàn, cả lũ trong lớp sợ rúm lại, còn nó vẫy vẫy tay đuổi đi. Nó đang nghĩ đễn chuyện sáng nay trong điện thoại, tức.
Sau công viên trường, 2 người đang đứng nói chuyện với nhau
-Là cậu đúng không?_ Tuấn nhìn Trang không chớp mắt
-Là..là gì cơ..cậu cậu nói gì tớ không hiểu…_Trang giả nai
-cậu…đừng có để tôi phải giận giữ như thế này 1 lần nữa….nếu không thì đừng có trách…_giọng nói lạnh hơn băng của Tuấn, ánh mắt cậu căm giận nhìn Trang, cô ta không biết nói ì.
“sao cậu ta lại biết chuyện này được, chẳng lẽ chính cậu ta là người đã cứu nhỏ hôm qua, hừ, bực mình thật, sao có thể như thế,con khốn” _Trang tức giận, chưa bao giờ cô ta bị đe doạ như thế này
Sự xỉ nhục, nắm chặt bàn tay vào Trang bước vào lớp, cố gắng nở nụ cười thật tươi, nhưng nó đã đi đâu rồi không biết.
-Chị à, nghe nói chị bị bắt cóc, em xin lỗi vì không bảo vệ được chị
-Nói nhiều, đi điều tra về bang ác quỷ cho chị, người mà theo dõi chị lần trc là bọn nó đấy, thật bực mình mà
-À, mấy hôm trước, em không thể liên lạc được với chị, đã xảy ra chuyện lớn rồi ạ…_Key nói ngắt quãng, giọng buồn và không dám ngẳng đầu lên nhìn nó
-Có chuyện gì thì nói luôn đi, cứ ấp úng
-Thằng Zin….
-Sao? Nó lại đi gây chuyện ở đâu hả?
-Không….nó….nó…_Key quay đi chỗ khác tránh cái nhìn của nó
-rốt cuộc có chuyện gì? _dường như không kiềm chế được nữa, nói đến chuyện của người thân là nó lại thế
-Nó…chết rồi a.
-hả? _ly cocktail trên tay nó rơi xuống đất
Vỡ toang
Rượu bắn ra, vào chả chân nó
Ánh mắt hờ hững, nó shock
-Nói lại! _như không tin vào tai mình nó nhìn Key không chớp mắt
Zin, đứa em trai ngoan của nó. Tuy nóng tính, hay đi gây chuyện, nhưng trong lòng nó vẫn là người em trai, hay người bạn dễ thương nhất.
-NÓ chết rồi…em xin lỗi…..
Zin chết, 1 sự việc không thể tin được. Nó mất 1 lúc lâu để tiêu hoá cái tin sét đánh ngang tai này. Nó nhớ lại lúc Zin cười, lúc Zin làm nũng và lúc cậu tức giận. Thật đáng yêu. Người nó cứng đờ ra, chả muốn nói hay muốn nghĩ bất cứ chuyện gì…
Key lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì được
-Ai? _giọng nói lạnh lùng, chứa đầy sát khí, nó thề sẽ không để yên cho cái kẻ đã làm chuyện này
-Là…._Key nói, lần thứ 2 nó shock, sao có thể như thế được
-Thù cũ lẫn nợ mới…._nó nói rồi đi ra khỏi quán trong sự lo lắng của Key
Mỗi người xinh ra ai cũng đều có 2 mặt hiền và ác.
Khi cái hiền bị giẫm nát thì cũng là lúc cái ác bộc phát lên ngôi…