-“Ba.” Vừa nhìn thấy ba, nó đã ôm chầm lấy ông sụt sịt.
-“Con gái yêu của ba. Ba chuyển đồ sang cho con đây. Cuối cùng cũng ngoan ngoãn chịu theo Hạo Nhiên rồi hả?”
Nó ngước lên. Hình như ba nó chưa biết chuyện gì. Thôi thì vậy cũng tốt. Nếu không chắc ông sẽ lo lắm.
-“Con không ở đây đâu.”
Nó sụt sùi. rồi liếc lén qua Hạo Nhiên. “Anh ta đáng sợ lắm đó ba. Ba không lo con gái bị ăn mất àh?”
Ba nó cười lớn.
-“Mẹ con cũng đòng ý rồi. Ba thấy con cứ ở đây đi. không sao đâu”
-“Nhưng con muốn về nhà. Con…à. con mới về nhà thôi mà. Con muốn ở với ba mẹ.”
-“Nhân tiện. Ba cũng muốn nói. Ba với mẹ con có việc, phải sang Mĩ 2 tháng. Thời gian này con cứ ở lại đây cho ba mẹ yên tâm.”
-“Hả? Ba mẹ đi làm gì? Sao lại đi vào lúc này chứ?” Thiên Di nhăn nhó. Như vậy cơ hội nó thuyết phục được ba nó chỉ còn là con số 0.
-“Việc của công ty thôi. Mẹ con muốn sang thăm một người bạn. Chiều nay mẹ con sẽ sang đây kí gửi con gái. Thôi ba phải về nhà chuẩn bị đã. Chiều ba sẽ ghé qua.” Nói rồi ba nó lật đật bỏ đi, không để cho nó nì nèo thêm nữa.
-“Ba… aaaaaaa. Ba thật là”
-“Không năn nỉ được đâu?” Hạo Nhiên đắc ý lên tiếng.
Ngày hôm sau nó thức dậy với tâm trạng không mấy thoải mái. Vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy mặt Hạo Nhiên chườn ra trước mắt.
-“Vợ yêu. Dậy đi học” Hạo Nhiên cười mỉm, phải nói là rất đẹp, nhưng nó chỉ thấy ngao ngán. Nó đảo mắt, quay ra quát
-“Ai cho anh tự tiện vào phòng thế hả?”
-“Phòng vợ của anh, Sao anh lại không được vào?”
-“Ai là vợ anh. Cút ra ngoài nhanh” Nó bật dậy đá cho Hạo Nhiên một cái. Hạo Nhiên nguýt dài, trước khi bước ra ngoài còn ném lại cho nó một câu
-“Em chứ còn ai nữa. Mau chuẩn bị xuống ăn sáng đi”
Sáng sớm đã thế này. Xem ra quãng thời gian 2 tháng tiếp theo của nó không đơn giản.
Vừa bước vào lớp nó đã nhìn thấy một con bé khá xinh đang hạnh họe Mai Hương, lớp trưởng lớp nó. Mai hương là một cô bé khá hiền lành trong lớp, thường xuyên giúp nó.
-“Có chuyện gì thế?” Nó lên tiếng. Con bé kia quay lại. Nó nheo nheo mắt.
-“Mày là Thiên Di, tình địch của Băng Băng?”
-“Tình địch gì. Hạo Nhiên chẳng là gì của tôi cả.” Nó ngao ngán
-“Là gì tao không quan tâm. Hôm nay tao đến không phải vì mày. Tốt nhất đừng xen vào chuyện của tao. Không thì đừng trách tao.” Con bé đó dọa nạt Thiên Di. Nhưng Thiên Di không để ý mấy đến những lời đó. Trước đây ngày nào nó cũng nghe bọn đầu gấu nói câu đó. Chẳng có cảm giác sợ gì nữa.
-“Mai Hương đắc tội gì với mấy bạn?”
-“Nó nợ tiền bọn tao. Sao? Mày định giúp hả? Vậy trả cho bọn tao đi”
-“Bao nhiêu?”
-“10 triệu.” Con bé cười cợt. Mai Hương cũng chỉ im lặng, cúi gằm mặt xuống.
-“…” Thiên Di im lặng. Trước đây với nó mà nói. 50 triệu là khoản tiền cả gia đình nó phải làm thuê vất vả trong mấy năm may ra mới có. Bây giờ dù nó có là thiên kim tiểu thư, 50 triệu không là vấn đề nữa thì nó vẫn không thể hoang phí. Nhưng bạn nó đang gặp nạn. Chẳng lẽ nó cũng như lũ bạn trong lớp, khoanh tay đứng nhìn.
-“Không giúp được chứ gì. Tao biết. Bọn cậu ấm cô chiêu tụi mày chỉ giỏi khoe khoang.” Con bé cười mỉa mai. Nhưng Thiên Di vẫn im lặng. Nó lẳng lặng rút trong ví ra 5 tờ 100 đô.
-“Cầm lấy. Sau này đừng tìm cậu ấy gây sự nữa.”
Mọi người xung quanh nhìn nó như thể nó điên rồi. Nhưng con bé kia im lặng
-“Sao mày làm thế?” Nó hỏi. Nhưng Thiên Di chỉ cười nhẹ.
-“Vì cậu ấy cần giúp đỡ.”
Lúc con bé kia đi khuất, Mai Hương mới lò dò lại gần Thiên Di, lí nhí.
-“Cảm ơn cậu. Mình sẽ tìm cách trả lại cho cậu sau”
-“Không có gì đâu” Nó mỉm cười. “cậu đừng để ý”
-“Không. Nhất định mình sẽ trả” Mai Hương kiên quyết. Thiên Di cũng không muốn cô bé bận lòng nên đáp
-“Ừ. Bao giờ có đưa lại mình sau cũng được.”Àk mà cậu có thấy San San đâu không. từ lúc tới đây tới giò mình không thấy nó”
-“Àk. Anh Thanh Phong đến tìm cậu ấy.”
-“San San có thể giúp anh chứ?” Thanh Phong nhìn San San như muốn mê hoặc.
-“Anh muốn em giúp anh chia rẽ Hạo Nhiên với Thiên Di à?” San San mỉm cười đáp lại
-“Ừ. Giúp anh nhé. San San sẽ không thiệt đâu.”
-“Không thiệt? Là như thế nào?”
-“Làm bạn gái anh nhé?” Thanh Phong cúi xuống hôn nhẹ lên tay San San. Cô bé cũng cúi xuống.
-“Đó là cái giá àk? Thanh Phong tiền bối? Như anh từng dụ dỗ những đứa con gái khác àk?”
Câu hỏi của San San làm Thanh Phong hơi giật mình. Dù hắn đã lợi dụng không ít người nhưng không một ai trong trường biết điều kể cả người bị hại. Hắn làm khôn khéo tới mức những người bị lợi dụng cũng không biết điều đó. Chỉ nghĩ chia tay là vì mình. Hắn có thể lấy mạng sống đảm bảo không ai biết điều đó. Nhưng San San, tại sao cô bé lại biết?
-“Ngạc nhiên lắm hả?” San San lại lên tiếng. “Thanh Phong tiền bối lợi hại thật đó. Em không liệt kê được con số bị anh lợi dụng. Nhưng em biết anh dùng cách nào đấy.”
Thanh Phong toát mồ hôi
-“Sao…Sao em biết?”
-“Em không tầm thường như anh nghĩ đâu. Còn chuyện anh đề nghị. Xin lỗi. Thiên Di là bạn em. Em sẽ không vì một người như anh, à không, không vì bất kì ai mà làm hại nó. Và cũng không bao giờ em cho phép ai đụng đến nó.”
San San lạnh lùng nói làm Thanh Phong cứng họng
-“Chuyện hôm nay sẽ không ai biết hết. Nhưng em cảnh cáo anh. Không được đến gần Thiên Di. Nếu không thì cứ chờ xem em làm gì anh.”
Nói rồi San San đứng dậy bước đi. để lại một mình Thanh Phong.
“Chết tiệt. Cứ chờ đấy.” Thanh Phong rít lên, rồi cũng đứng dậy, tính tiền rồi bước ra khỏi quán cà phê Heaven
———-
–Vương Phong Linh: Một trong những bậc anh chị ở trong trường. Là một trong những tay sai của Băng Băng
–Đặng Thiên Kiều: Cánh tay phải của Băng Băng. LÀ bậc anh chị có tiếng trong trường, nổi tiếng tàn ác