Mấy ngày sau đó, cả Hạo Nhiên lẫn Thiên Di đều tránh mặt nhau. Hạo Nhiên thì hẹn Minh Duy ra ngoài suốt, đêm thì về muộn. Còn Thiên Di thì lại kéo San San về nhà Hạo Nhiên thật sớm, khóa trái cửa phòng.
-“Di Di này.” San San khều khều hỏi Thiên Di
-“Ừkm?”
-“Cậu không thích Hạo Nhiên đúng không?”
-“…” Thiên Di im lặng. Rồi cô bé leo lên giường.”Chuyện này tớ cũng đã nghĩ. Có thể nói là có xao xuyến. Nhưng chưa thích”
San San ra chiều suy nghĩ. Rồi đột nhiên. Cô bé nói
-“Vậy… nhường tớ nhé”
Câu nói của San San làm Thiên Di chợt khựng lại. Có gì đó len lỏi trong tim, làm Thiên Di khó chịu. Nhưng nó vẫn cố tỏ ra bình thường
-“Nếu cậu thật lòng.”
-“Vậy…đừng có tranh tớ đấy.”
…………………………………………………………………………………
“Đại ca có tin nhắn” Chuông điện thoại của Minh Duy vang lên.
-“Vẫn còn để cái kiểu chuông quê mùa đó àh.” Hạo Nhiên càu nhàu, kéo cốc chanh leo lại gần
“Em xong rồi. Tới lượt anh đấy”
Minh Duy nuốt nước miếng. Làm không khéo lại án mạng chứ chẳng chơi. Nhưng mà vì hạnh phúc của thằng bạn ngây ngô,(còn vì người nhờ là San San), Minh Duy đánh liều
-“Ơ…Tôi…Hạo Nhiên… Ông…”
-“Này.” Hạo Nhiên gắt lên làm Minh Duy giật bắn mình. “Ông không nói thẳng ra được hả? bị ngắn lưỡi àk?”
-“Hjx…tôi…Hạo Nhiên này, Ông có yêu em Di thật lòng không đấy”
-“…”Nghe Minh Duy hỏi, Hạo Nhiên im lặng. Hắn xoay xoay cốc nước trong tay.”Chắc không đâu. Chắc chỉ thấy thú vị thế thôi.”
-“Thế…tôi cưa em ý nhé.” Minh Duy cúi xuống. Còn đỏ mặt nữa. Đúng là không thể xem thường được kĩ năng nhập vai của ông này.
-“Sax.” Hạo Nhiên vừa nhấp một ngụm nước đã sặc ra cả.
-“Ông làm sao thế? Tôi nói thật mà. Tôi chấm em ý rồi đấy”
-“Nhưng mà…con bé đó…Ông không đùa đấy chứ? Nó có gì tốt đâu? Xinh bình thường, lại còn côn đồ, học hành cũng không giỏi, ơ…à…tướng ngủ còn xấu nữa”
Minh Duy lườm Hạo Nhiên làm hắn giật mình
-“Sao ông biết? ông vào xem em ý ngủ àk?”
-“Không. Tôi…tôi không có” Hạo Nhiên lắp bắp
-“Nhưng mà sao cản tôi. Không yêu thì nhường tôi đi. Tôi thích thế. Hay là ông yêu em ý rồi?”
-“Không. Chỉ không muốn ông mắc vạ thôi. Thích thì cứ cưa.”
-“Không đòi lại nhé.” Minh Duy hớn hở. Nhưng Hạo Nhiên cau có. Không hiểu sao lại thấy khó chịu thế này. Bực mình thật
Giờ ăn trưa ngày hôm sai:
-“Anh Hạo Nhiên. Anh ăn cái này đi.” San San hồ hởi
-“Di Di. Há miệng ra nào.” Minh Duy cũng hớn hở không kém. Chỉ có 2 nhân vật chính là cau có nhìn đối phương
“Thật khó chịu quá đi mất. Con bé San San này, Trước giờ chưa thấy nó như thế bao giờ.” Thiên Di nhăn nhó
“Bực mình quá. Sao lại bực thế này không biết. Cái lão Minh Duy này. Muốn táng cho một trận quá đi mất. Cần gì làm quá như thế chứ”Hạo Nhiên cũng cau có nghĩ thầm.
Rồi cả 2, không ai bảo ai, há miệng ra nhận thức ăn đang được 2 người kia nâng niu trên đôi đũa, nhai thức ăn mà cứ như nhai kẻ thù, trong đầu chỉ có độc mỗi hình ảnh đáng ghét đang diễn ra trước mắt.
Chỉ có 2 con người bí mật nháy mắt với nhau.
…………
-“Này. Hôm nay là 8 tháng 3 đấy.” San San khều lấy miếng khoai tây chiên, nói với tới chỗ Thiên Di đang cắm cúi trên màn máy tính.
-“Thì sao?”
-“Còn sao nữa. Chẳng biết anh Hạo Nhiên tặng gì cho mình. Dạo này đã đỡ lạnh nhạt rùi. Chắc cũng xiêu xiêu” San San nói mà mắt cứ săm soi thái độ Thiên Di dù chỉ nhìn thấy mỗi cái gáy. Còn Thiên Di thì tức điên người. Con nhỏ này còn khoe nữa. Thật không chấp nhận được. Nhưng mà nó vẫn cố nhịn. Ngớ ngẩn thật. Có gì đâu chứ. Chẳng có gì hết. Hạo Nhiên chẳng là gì của nó. Nó chẳng mong Hạo Nhiên có người khác để nó tự do quá đi chứ.
-“Hạo Nhiên. Ông không mau chọn quà cho em San đi”
-“Để làm gì?”
-“Để tác hợp cho tôi với em Di”
-“Có liên quan gì đâu?”
-“Sao Lại không. Em di đổ tôi rồi. Chỉ ngại ông thôi. Dù gì vẫn là chồng chưa cưới mà. Ông phải tỏ rõ ra giúp tôi chứ”
-“Không thích”
-“Ghen hả?” Minh Duy, cũng như San San, săm soi thái độ của Hạo Nhiên
-“Không. Tôi chọn là được chứ gì?” Hạo Nhiên nhăn nhó. “Chị ơi gói cho em cái gì đấy cũng được”
– “Sao lại đi chung như này?” Hạo Nhiên với Thiên Di bất mãn ngồi nhìn đôi kia trong phòng xem phim.
– “Hẹn hò đôi. He” Cả San San và Minh Duy cũng đồng thanh đáp trả.
Bộ phim tình cảm bắt đầu với toàn những cảnh nóng mắt. Không gọi là cấm trẻ em dưới 18 tuổi nhưng với những người chưa có người yêu có thể gây ghen tị. Hạo Nhiên với Thiên Di thỉnh thoảng cứ lén nhìn nhau rồi quay đi thật nhanh. cứ thế suốt buổi chiếu phim, mặc cho suy nghĩ ngổn ngang trong lòng
“Hình như cô(anh) ấy không quan tâm.” Cả hai có cùng chung ý nghĩ. Ý tưởng lớn gặp nhau.
“không hiểu thế nào nhưng buồn quá.” Thiên Di thở dài thật nhẹ. “Mình làm sao thế không biết. San San tìm được người để yêu, đáng ra mình phải mừng mới đúng chứ. Có lẽ tình cảm của mình với Hạo Nhiên không chỉ đơn thuần là tình bạn. Mình là đứa ích kủ mà. San San. Xin lỗi”
“Minh Duy cũng tốt mà. Chắc cô ấy hạnh phúc lắm. Đẹp trai, học giỏi, có yêu cũng không bị gọi ra hằng ngày như làm vị hôn thê của mình. Như thế này thật may quá. Nhưng mà Sao mà đau quá.”
Ngồi trong công viên, Hạo Nhiên và Thiên Di cứ im lặng nghe San San với Minh Duy ríu rít, thỉnh thoảng chỉ cười gượng một cái.
– “E hèm.” Minh Duy, sau khi nhìn thấy cái gật đầy ẩn ý của San San liền lấy giọng. “Hạo Nhiên. Ông có quà cho San San mà. Tặng đi chứ”
– “Ơ. ừ” Hạo Nhiên như nhớ ra điều gì, đưa tay rúi hộp quà nhỏ trong túi ra, đưa cho San San mà không nhìn lấy một cái. Minh Duy xúm xít giục.
– “San San. Mở liền đi”
San San hiểu ý. Cố ý mở chiếc hộp vuông nhỏ nhỏ ra.
– “woa ..” San San và Minh Duy kêu lên, nhìn chiếc nhẫn đang lấp lánh. Minh Duy còn chêm thêm vào, cố ý nói rõ ràng để Thiên Di đang len lén nhìn chiếc nhẫn, có vẻ không vui
– “Ông cũng được phết đấy. Còn có dòng chữ ‘làm bạn gái anh nhé nữa chứ’. Cái thằng chỉ được cái hay ngượng”
Minh Duy bắn ra một tràng, còn Hạo Nhiên thì ngơ ngác nhìn món quà. Không ngờ chị bán hàng cũng có ý chọn chiếc nhẫn như nhẫn cầu hôn như thế.(Thực ra là có người mua chuộc). Nhưng rồi Hạo Nhiên cũng ậm ờ cho qua chuyện
– “Vậy. Đến lượt tôi.” Minh Duy nói to. rồi đi về phía Thiên Di đang ngồi trước con mắt tròn xoe của Hạo Nhiên. Hạo Nhiên thì cứ như á khẩu vậy. Nhìn mà tội. Minh Duy đến trước mặt Thiên Di, quỳ xuống, còn San San vẫn đứng yên.
– “Làm bạn gái anh nhé” Minh Duy mỉm cười, rút chiếc nhẫn ra. Nhưng đúng cái giây phút Minh Duy sắp đeo nhẫn vào ngón tay Thiên Di, bất kể nó chưa đồng ý, Thì Hạo Nhiên hét lên, mặt bừng bừng sát khí.
– “Tôi cấm ông đấy Minh Duy”
Cả 6 con mắt, trong đó 2 cặp thì chỉ giả vờ, mở to nhìn Hạo Nhiên.
– “Không được lại gần nó.” Hạo Nhiên phừng phừng tiến tới, kéo tay Thiên Di ra xa khỏi Minh Duy, mắt lườm lườm. Mặc cho cả 3 con người nhìn hắn y như nhìn người ngoài hành tinh
– “Tại sao?” Thiên Di ngạc nhiên hỏi hắn, mắt mở to.
“Sao lại mở to mắt thế chứ. Dễ thương thế này ” Hạo Nhiên đỏ mặt quay đi.
– “Vì em là vợ chưa cưới của anh” Hạo Nhiên lí nhí
– “Gì cơ? Em nghe không rõ.” Thiên Di hỏi lại
– “Anh bảo vì em là vợ chưa cưới của anh” Hạo Nhiên hét lên. Nhưng Thiên Di chỉ khẽ nhún vai
– “Chỉ là vợ chưa cưới thôi mà. Với anh thì cũng có quan trọng gì đâu”. Rồi Thiên Di quay đi. Trong lòng hắn nó sẽ mãi chỉ là vợ chưa cưới, do ba mẹ sắp đặt. Không hơn không kém. Nó đau khi phải nghĩ như thế. Nhưng nó không muốn ép một trái tim. Nó giấu đi những giọt nước trên mi, cúi gằm mặt xuống bước đi. Nhưng một bàn tay nắm lấy tay nó, giữ chặt, khiến cho nó giật người lại, mắt lại mở to khi 2 đôi môi mềm lại chạm nhau.
Hạo Nhiên cứ hôn nó như thế, giữ chặt nó như thế. Nó vừa muốn đẩy ra, nhưng lại vừa muốn như thế này mãi.
Hạo Nhiên khẽ đẩy nó ra, giữ lấy vai nó, thì thầm
– “Anh không phải chỉ vì em là vợ chưa cưới.”