Cơn gió lạnh len lỏi làm giá buốt cả tâm hồn. Chốn hoàng cung mênh mông rộng lớn, chìm vào đêm khuya tĩnh mịch khiến người ta có cảm giác rợn ngợp. Những đóa hoa thiên lý nơi vườn thượng uyển bị gió thổi lệch sang một bên, nhưng nó vẫn cố gắng gượng, cố giành lấy quyền sống và tồn tại. Một kiếp hoa, một kiếp người, tất cả trở nên nhỏ bé, mong manh. Bộ mặt vương giả chỉ là lớp vỏ bề ngoài của đền đài cao sang quyền quý, chứ thực chất bên trong nó, sóng gió đang từng ngày nhấn chìm mọi thứ.
Ngọc Dao khe khẽ bước xuống giường, tránh làm kinh động đến giấc ngủ của hoàng thượng. Nàng kéo chắn đắp lên cao cho ngài, mỉm cười nhìn ngài đang chìm trong giấc ngủ bình yên. Giang sơn, chính sự, cả một ngày dài ngài luôn nhọc lòng với bao nhiêu chuyện, giờ đây mới là giây phút mà ngài thanh thản nhất. Ngọc Dao yêu hoàng thượng thật lòng, chứ không phải vì quyền uy sang trọng. Người đời ai cũng mơ ước được một lần vào cung, được trở thành phi tần của hoàng thượng. Nhưng đến khi toại nguyện rồi mới thấy được sự tẻ nhạt của nó. Một khi được sủng ái nghĩa là phải chống chịu với bao nhiêu ánh mắt ghen ghét, thù hận. Nàng mệt mỏi lắm, và chỉ có tình yêu nàng dành cho hoàng thượng mới giúp nàng sống qua những ngày tháng ấy.
– Ngọc Dao, nàng sao vậy? – Tiếng hoàng thượng thều thào.
– Thần thiếp không ngủ được, thần thiếp đã làm hoàng thượng tỉnh giấc, mong hoàng thượng tha tội. – Ngọc Dao cúi đầu cung kính.
– Trẫm… cũng không ngủ được, trẫm không trách tội nàng. – Hoàng thượng nhìn Ngọc Dao trìu mến. – Ngồi xuống đây với trẫm.
– Hoàng thượng có tâm sự gì chất chứa trong lòng?
Hoàng thượng ngồi xuống ghế, rót một tách trà đưa lên miệng nhâm nhi, cảm nhận hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi và vị thanh khiết của loại trà quý nhất Đại Việt.
– Ngọc Dao, có phải trẫm không đủ sức để trở thành một vị vua tốt?
Ngọc Dao cười , chính nụ cười ấy lần đầu tiên nàng đã làm xuyến xao trái tim hoàng thượng.
– Xin hoàng thượng đừng nói vậy.
Hoàng thượng nín lặng hồi lâu rồi tiếp:
– Trẫm… cảm thấy mình có lỗi với tiên đế. Người đã dày công đánh đuổi quân Minh, lập ra nhà Lê. Người đã tin tưởng truyền ngôi cho trẫm, nhưng… Trẫm lại làm phụ lòng ngài.
Ngọc Dao nắm lấy bàn tay hoàng thượng, áp lên má. Nàng cũng hiểu nỗi lòng của ngài. Trở thành vua của một nước dù sống trong quyền uy thế lực, nhưng đôi lúc lại cảm thấy trống trãi, muốn tìm một cảm giác an nhàn mà không được.
– Đối với thần thiếp, hoàng thượng là người mạnh mẽ.
– Vậy sao? – Hoàng thượng thở dài – Hoàng cung xưa nay vốn không một ngày yên bình, phe phái vẫn đang từng ngày câu kết đấu đá lẫn nhau. Trẫm sợ chiếc ngai vàng này sẽ…
Trái tim đế vương bỗng trở nên nhỏ bé, khác với vẻ đường bệ mọi ngày. Trước mặt bá quan văn võ, kẻ hầu người hạ, ngài luôn tỏ ra mạnh mẽ, uy nghi, nhưng đó có phải con người thật của ngài?…
– Mọi người vẫn luôn một lòng một dạ tôn kính hoàng thượng. – Ngọc Dao nói.
– Bọn chúng chỉ tôn kính trước mặt chứ sau lưng thì ngấm ngầm thực hiện bao nhiêu âm mưu. Thích khách, nội gián, bạo loạn, phương Bắc thì luôn tìm cách thực hiện mưu đồ xâm lược.
– Hoàng thượng sẽ không gục ngã, thần thiếp tin như vậy. – Nàng nhìn ra bầu trời đêm, hiu hắt, không một ánh sao, chỉ có sự yên lặng làm người ta cô độc. – Trời khuya quá rồi, để thần thiếp dìu hoàng thượng đi nghỉ. Hoàng thượng phải cố gắng giữ gìn long thể, giang sơn còn đang chờ đợi người.
Hoàng thượng miễn cưỡng gật đầu, chầm chậm đứng dậy:
– Thôi được.
Ngọc Dao cẩn thận đi bên hoàng thượng. Đợi ngài nằm xuống gối, đôi mắt mơ màng ngắm nhìn nàng, nàng ngả mình nép vào người hoàng thượng, cảm nhận hơi ấm và tiếng thở đều đều từ trong lồng ngực của ngài. Cơn buồn ngủ kéo đến, nó đẩy mi mắt của cả hai khép lại. Và hoàng cung lại quay về với sự vắng lặng trong đêm.
*************************************************************
– Đây là cây trâm Phượng Hoàng Đằng Vân, được làm từ phỉ thúy và ngọc minh châu do nước láng giềng gửi tặng. Thợ kim hoàn dùng ngọc minh châu gắn ở đuôi phượng hoàng để tăng vẻ cao quý, phỉ thúy được…
– Không cần nói nữa! – Thần phi đưa tay lên, chặn ngang lời của ả nô tì phòng trang sức. Nàng cầm cây trâm ngắm nghía hồi lâu rồi bất ngờ quẳng mạnh xuống: – Ta không cài nó, mang đi!
– Nương nương… nhưng…!
– Ngươi chán sống rồi hả, khôn hồn thì biến khỏi mắt ta.
Ả nô tì sợ đến toát mồ hôi, rụt rè nhặt cây trâm bỏ vào hộp rồi mang đi. Thần phi vẫn ngồi trầm ngâm, thỉnh thoảng mắt liếc nhìn về phía cửa.
– Nương nương, cây trâm lúc nãy quả thực rất đẹp, nó làm tôn thêm vẻ quyền quý cho người. – Ả nô tì thân cận cung kính.
Thần phi đưa tay xoa lấy bụng, ẩn chứa trong đó là một bào thai đang tượng hình.
– Bọn chúng thừa biết bổn cung đang mang long duệ của hoàng thượng, phượng hoàng tượng trưng cho nữ nhi, chúng làm vậy chẳng khác nào mong ta sinh ra công chúa.
Người cung tì an ủi:
– Nương nương, dù là công chúa hay hoàng tử, hoàng thượng cũng không hề ghét bỏ.
Thật vậy ư? Thánh ý làm sao đoán được, nó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Hoàng thượng thương ai ghét ai, yêu ai hận ai, nàng cũng chẳng có quyền can thiệp. Sống trong cung là vậy, có bao giờ được giành lấy một cái gì cho riêng mình. Khắp Đại Việt muôn hồng nghìn tía, trong hậu cung có Ngọc Dao rực rỡ như hoa, hoàng thượng làm sao còn nhớ đến căn phòng bé nhỏ này nữa chứ. Và nàng cũng không khỏi ganh tị.
– Đã mấy tuần rồi hoàng thượng không đến cung của ta. Ngọc Dao chỉ là một Tiệp dư (*) thấp hèn, tại sao nó lại được hoàng thượng sủng ái đến vậy?
– Nương nương, theo nô tì thiết nghĩ, mai mốt lỡ Ngô Tiệp dư cũng mang đế duệ, e rằng…
Thần phi thở dài, một nỗi buồn ngao ngán:
– Ta cũng từng nghĩ đến việc đó. Nhưng chỉ cần đứa trẻ này được sinh ra, ta sẽ có cách biến chuyển tình thế.
Ả cung tì thấy Thần phi không được vui nên gợi mở:
– Nương nương, xin người đừng nên quá phiền não về những chuyện đó. Nô tì thấy người nên khuây khỏa đôi chút.
Thần phi biết, dù có làm thế nào, nàng cũng chẳng thể xua đi nỗi buồn chất chứa trong lòng. Nhưng cứ buồn bực, âu lo mãi thì ích gì. Nàng nở nụ cười nhạt nhẽo:
– Ừ, chúng ta ra vườn thượng uyển đi, ta muốn hít thở không khí trong lành một chút.
Cánh cửa phòng hé mở. Tiếng bước chân chậm rãi của hai bóng người ra vườn thượng uyển. Chim hót và hoa uống những giọt sương lung linh buổi sớm. Trời trong vắt, nắng buông lơi trên những bông hoa tươi thắm.
– Con bướm lạ quá nương nương nhỉ, cánh nó trông như cánh chuồn chuồn vậy. – Tì nữ của Ngọc Dao chỉ vào một chú bướm đang say sưa hút mật hoa.
– Lúc chưa vào cung, ta cũng thường hái hoa bắt bướm. Quãng đời tuổi thơ trôi qua êm đẹp cho đến khi trở thành một phi tần… – Ngọc Dao cười hiền hậu.
– Nương nương …có cảm thấy nuối tiếc không?
– Ở đâu cũng có cái vui thú của nó, ta… không nuối tiếc.
Rặng liễu mỏng manh, đìu hiu như chính số phận của bao người con gái chốn cấm cung. Bất chợt có giọng nói vang lên phía sau:
– À…à… hóa ra Ngô Tiệp dư cũng có hứng thú ra vườn thượng uyển dạo chơi à? – Thần phi bước đến cùng với ả tì nữ.
– Tham kiến Thần phi nương nương! – Ngọc Dao cùng nô tì thân cận của mình cúi đầu kính cẩn.
– Ngươi không cần phải giả vờ trước mặt bổn cung, sau lưng lại đi quyến rũ hoàng thượng. – Thần phi trừng mắt.
Quyến rũ, Ngọc Dao đã làm thế bao giờ. Hoàng thượng yêu thương nàng, nàng có quyền gì cấm cản cơ chứ. Sự đời quả thật nực cười.
– Chúng ta đều là vợ vua, muội không hề có ý tranh giành với tỉ. – Ngọc Dao thanh minh.
– Ngươi sai rồi! Ta là phi tử, ngươi là Tiệp dư, ngươi vốn không có tư cách để nói câu chúng ta đều là vợ vua!
– Tỉ được sủng ái, muội cũng được sủng ái, xét về vai vế thì muội không bằng tỉ, nhưng muội vẫn có quyền thanh minh!
– Hôm nay ngươi còn dám lí luận trước mặt ta, ngươi tưởng ngươi là cái gì? Nếu ngươi biết an phận thủ thường thì ta còn cho ngươi yên ổn làm chức Tiệp dư, bằng không thì đừng có trách.
Thần phi vẫn vậy, vẫn luôn mang quyền lực của mình ra để chèn ép người khác. Mà nghĩ cũng lạ, làm phi tử của vua, suốt ngày chỉ hưởng lạc chẳng phải hao tâm tổn sức, vậy mà lúc nào cũng luôn muốn hạ gục lẫn nhau. Ngọc Dao cũng tức tối lắm nhưng thấy tình hình không được tốt nên nàng nhẫn nhịn:
– Muội đã sai, mong tỉ tỉ thứ tội!
– Cần gì phải ép mình nhận sai trước mặt người khác trong khi mình đúng? – Một tiếng nói đầy thị uy vang lên. Từ xa xa, Dương phi cùng hầu cận đang đi đến.
– Đây là chuyện giữa muội và Ngô Tiệp dư, không phiền đến phụng thể của tỉ tỉ. – Thần phi cũng sắc sảo không kém.
– Hậu cung do bổn cung đứng đầu, chẳng lẽ không có quyền xen vào hay sao?
– Muội không dám.
Dương phi nhẹ lay bước, ánh hồng phất phơ trong cơn gió ban mai, nàng nói:
– Thời thế vốn thay đổi, hôm nay muội là Thần phi, nhưng không biết ngày mai sẽ thế nào, nên biết tu nhân tích đức, đừng suốt ngày đi chèn ép người khác.
– Muội xin ghi nhớ lời tỉ dạy. Nhưng muội nghĩ tỉ cũng nên cẩn thận một chút. Bây giờ hoàng nhi của tỉ là Lê Nghi Dân đang ở ngôi thái tử, nhưng lỡ một mai hoàng thượng hạ lệnh tước bỏ, thì mọi chuyện sẽ vô cùng rối rắm, nhất là đối với tỉ.
Dương phi ghét nhất là những ai mang con nàng vào để tranh cãi. Nghi Dân ở ngôi thái tử thì ảnh hưởng gì đến Thần phi, đúng là chẳng ra thể thống gì, không còn phân biệt kẻ trên người dưới gì nữa. Đáy mắt nàng hiện lên nỗi bực dọc.
– Hỗn xược, ngươi dám… – Dương phi tức giận định cho người xông đến, tức thì lúc ấy Ngọc Dao ngăn lại:
– Thôi đi tỉ tỉ, đừng làm mọi chuyện thêm rối.
Thần phi liếc mắt quay lưng bỏ đi. Dương phi vẫn nhìn theo, ánh mắt đầy phẫn nộ. Rồi nàng quay sang Ngọc Dao:
– Tại sao muội cứ nhún nhường mãi chứ, thế nào ả ta cũng làm tới!
– Muội không muốn lớn chuyện!
Ngọc Dao lúc nào cũng thế. Sống trong cung cũng đã được mấy tháng trời, nàng tự biết thân phận mình chẳng bằng Thần phi, hơn nữa cứ yên ổn sống những ngày tháng trần tục thế này đã là ý nghĩa lắm rồi. Đấu đá nhau rồi sẽ được gì, hơn thua lắm rồi cũng trở về với cát bụi. Dương phi nắm lấy tay Ngọc Dao:
– Nếu có chuyện gì thì báo với tỉ.
– Vâng! – Ngọc Dao khẽ gật đầu.
Dương phi lại tiếp tục buổi đi dạo trong vườn thượng uyển. Ngọc Dao cũng không muốn nhớ đến những chuyện vừa xảy ra. Nàng lắng nghe tiếng chim hót vui tai, tung cánh bay rộng trên bầu trời cao, bao nhiêu phiền não cũng dần tan biến.
(*) Tiệp dư là một chức danh dành cho vợ vua. Phi tần ngày xưa gồm có tam phi, cửu tần và lục chức, tiệp dư nằm trong lục chức.