Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 20: Chương 20: Cung tâm kế



Kể từ lúc Ngọc Dao mang đế duệ, trong hoàng cung bắt đầu xảy ra những chuyện kì lạ. Người ta cứ nghe thấy mùi hương của những loài hoa thanh khiết nhất thoang thoảng suốt cả ngày lẫn đêm. Ở chân trời phía Nam, những ánh sáng vàng rực hiện lên tựa hồ như một con rồng đang uốn lượn. Và ngay cả Ngọc Dao từ lúc mang thai đến nay đều không hề cảm thấy một chút mệt mỏi, mà ngược lại còn thoải mái lạ thương. Có nhiều đêm, nàng còn mơ thấy một con rồng vàng từ trời cao sa xuống và nhập vào thân thể nàng. Người trong cung ai cũng cho đó là điềm lành, hoàng thượng thấy thế nên cũng mời một thầy tướng số tiếng tăm vào để xem thử. Sau một hồi suy ngẫm, ông ta trả lời:
– Thưa hoàng thượng, đứa bé này bổn mạng đích thực là người của thiên đình, được phái xuống trần gian để trấn hưng thời cuộc. Ánh sáng thiên tử đã xuất hiện ở phương Nam, nếu sau này tôn tử không trở thành hoàng đế thì cũng trở thành một bậc vĩ nhân được người đời ngưỡng mộ.
Hoàng thượng mừng rỡ vô cùng, và chính điều đó cũng làm Ngọc Dao cảm thấy tự hào. Chuyện Dương phi bị đày vào lãnh cung tạm thời lắng xuống, song Ngọc Dao vẫn không hề quên đi lời hứa của mình. Hoàng thượng thì dù có hơi lung lay nhưng sỉ diện của một vị vua khiến mọi thứ còn đang dậm chân tại chỗ, nhưng ý định cho Dương phi phục chức thì đã bắt đầu nhen nhóm.
Kể từ lúc biết Ngọc Dao mang long duệ, hoàng thượng nếu không nghỉ ở chánh điện thì cũng đến chỗ Ngọc Dao, bước chân ngài đã ít đến cung của Thần phi hơn. Đêm nào cũng thế, suốt cả canh trường chỉ có một mình nàng ngồi đối diện với những cô đơn, khắc khoải, nhưng bóng hoàng thượng thì chẳng hề lui tới. Mà cũng phải! Ngọc Dao đang mang long duệ, lại còn được tiên đoán rằng đấy là thiên tử giáng thế, nàng có gì hơn để mà so sánh chứ? Nàng nghĩ đến Dương phi, một thời cũng oai nghi đường bệ ngồi ở chức thống lãnh hậu cung, để rồi cuối cùng phải chôn kín cuộc đời nơi lãnh cung hoang vu, lạnh lẽo. Nàng chợt rùng mình không dám nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ như thế. Hoàng thượng vẫn còn quá trẻ, phi tử trong mắt đế vương thật sự có nghĩa lý gì? Nhưng cái mà nàng lo lắng nhất chính là tương lai con trai nàng, trong khi ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía bào thai mà Ngọc Dao đang mang, liệu hoàng nhi của nàng còn cơ hội để trở thành một đế vương? Càng ngày, nàng càng cảm nhận được sự tranh giành âm thầm mà khốc liệt trong chốn hoàng cung này.
– Nương nương, trời khuya rồi, người đi nghỉ đi! – Tiếng ả cung ti thỏ thẻ cạnh bên.
Thần phi vẫn trầm ngâm ngồi đó, một lát sau nàng mới lên tiếng:
– Từ lúc biết Ngọc Dao mang thai, trong lòng hoàng thượng không biết có còn nhớ đến căn phòng này nữa hay không.
– Nương nương, nô tì cảm thấy hoàng thượng có vẻ ưu ái quá đáng cho Ngô Tiệp dư, chỉ sợ là… lịch sử lặp lại, có khi cũng giống như Dương phi, rồi đây người sẽ…
Thần phi gạt ngang:
– Ngươi nghĩ ta dễ chịu thua kém vậy sao? Ta biết hoàng thượng là không quyết đoán, nhưng Ngọc Dao trong mắt ta cũng chỉ là hạng tầm thường. Muốn hạ được, ả… không đủ sức!
– Nô tì… cũng nghĩ như vậy! Trong hậu cung có lẽ không ai là đối thủ của nương nương. Chẳng qua bây giờ long duệ đã trở thành lợi thế của Ngô Tiệp dư, chứ thực chất thì…
Thần phi cười đắc ý, rời khỏi ghế bước chầm chậm ra phía cánh cửa:
– Nhưng có lẽ ta cũng nên chủ động trước một bước, chúng ta đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, không còn đường để xuống nữa.
– Vậy nương nương định thế nào?
Thần phi liếc mắt nhìn người cung tì rồi nói nhỏ vào tai ả. Trên gương mặt của người cung tì để lộ sự hoang mang thấy rõ, ả cuống quýt:
– Nương nương, chuyện này nô tì thấy… hơi độc ác quá!
Thần phi trừng mắt:

– Thế ngươi có làm không?
– Dạ…
– Ngươi còn nhớ kết cục của cung tì Tiểu Hoa trước đây không? – Ánh mắt Thần phi đầy nham hiểm. – Ta đã cảnh báo ngươi nhiều lần rồi, nhưng nếu người còn cãi lệnh ta, thì hãy cẩn thận đấy!
Nói rồi nàng nhìn ra ngoài cửa, bóng đêm dày đặc, vầng trăng mờ ảo như sương, bóng liễu vật vờ hiện lên một hình thù kì dị. Suốt đêm nay có lẽ nàng không thể nào chợp mắt, khi trong lòng còn quá nhiều điều bức bối. Bao nhiêu năm tháng dần trôi, tuổi xuân cũng sẽ phai tàn, giữa cõi trời đất này nàng thấy mình sao nhỏ bé.
**************************
Thần phi đích thân đến cung của Ngọc Dao cùng với hầu cận vào buổi sáng sớm. Ngọc Dao đang dùng canh nhân sâm do Ngự thiện phòng làm, thỉnh thoảng lắng tai nghe tiếng chim hót lảnh lót trên nhành trúc, cảm thấy tâm hồn mình thật yên tĩnh.
– Muội muội, dạo này muội khỏe chứ? – Thần phi bước vào, tươi cười nói.
– Tham kiến tỉ tỉ! – Ngọc dao cúi đầu, vẫn cố giữ lễ.
– Cả tuần nay biết muội có tin vui nhưng tỉ bận quá không đến được, hi vọng… muội không trách.
Ngọc Dao mỉm cười:
– Tỉ đến thăm muội đã là phúc báu lắm rồi, huống hồ muội cũng hiểu nắm giữ chức thống lĩnh hậu cung không phải là điều đơn giản.
Thần phi bước đến nắm lấy tay Ngọc Dao:
– Muội hiểu lòng người như vậy… quả thật vô cùng đáng quý. Nhưng nghe đâu gần đây có một thầy tướng số bảo rằng… long duệ mà muội đang mang là chân mệnh thiên tử giáng thế. Thật ra cũng còn chưa biết đây là nam hay nữ, muội nghĩ… ông ta nói có đúng không?
Biết Thần phi đang cố tình cạnh khóe mình, Ngọc dao vẫn điềm tĩnh;
– Muội không có tham vọng con mình sẽ trở thành chân mệnh thiên tử gì cả, chỉ cần yên ổn sống những ngày tháng thanh bình, điều đó… đã là tốt lắm rồi.
Thần phi gật đầu;
– Sống trên đời, đôi khi cũng phải biết nhường người một chút, đừng cố tỏ ra mình lợi thế hơn người khác, đến một ngày sẽ rước họa vào thân.

– Nhưng trước khi muốn nhắc nhở một ai, muội nghĩ bản thân mình phải hoàn thiện đi cái đã. Còn nếu như lời nói hàm chứa ý công kích, thì muội thấy thật đáng thương, bởi đó là biểu hiện của sự ganh tị.
– Nhưng lời muội nói, quả thật rất đúng! – Rồi Thần phi quay sang nhìn người cung tì, ả mang ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là tượng kì lân thú. – Tượng này mang nghĩa may mắn, phúc lộc, hi vọng muội sẽ mẹ tròn con vuông, sinh một đứa bé kháu khỉnh cho hoàng thượng.
– Đa tạ tỉ tỉ!
Thần phi toan quay bước trở ra thì một viên thái giám cùng đoàn hầu cận và cung tì đi đến, mang theo những phẩm vật quý giá phía sau. Họ lần lượt bước vào bên trong rồi viên thái giám dõng dạc nói;
– Đây là tất cả những quý phẩm mà hoàng thượng ngự ban cho Ngô Tiệp dư, bao gồm nhân sâm thượng hạng do Minh triều gửi tặng, Nhung Ngưu Thảo được hái từ Tây vực, tháp Cát Tường đúc bằng bảo thạch của Chiêm Thành và Dạ minh châu, hi vọng nương nương sớm ngày khai hoa nở nhụy để hoàng thượng đạt thành tâm nguyện.
Ngọc Dao gật đầu cúi tạ rồi khẽ mỉm cười. Thần phi gượng gạo bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy có chút ấm ức. Ả cung tì thấy tình hình không tốt nên cũng chạy theo gặn hỏi:
– Nương nương, vừa rồi người đột ngột bỏ về giữa chừng như thế, lỡ như…
– Ngươi sợ Ngọc dao à, hay là thấy ả được tặng nhiều đồ quá nên lóe cả mắt rồi? – Thần phi tức giận.
Ả cung tì hoảng hốt:
– Nô tì… nô tì không nghĩ vậy, chẳng qua nô tì chỉ sợ Ngô Tiệp dư sẽ sinh nghi!
– Mặc kệ ả! Trong hậu cung đâu phải một mình ả là mang đế duệ, ta cũng đã từng như thế nhưng hoàng thượng có bao giờ ưu ái cho ta như vậy không?
Ả cung tì dịu giọng:
– Dù biết là hơi bất công, nhưng mà… chúng ta vẫn phải nhịn, sợ suất là mang họa vào thân!
– Nhịn, nhịn, ta nhịn hết nổi rồi! – Rồi Thần phi dúi vào tay người cung tì một gói nhỏ. – Ngươi mang gói thuốc phá thai này bỏ vào chén canh nhân sâm Ngự thiện phòng làm cho Ngọc Dao, nhớ phải làm việc cẩn thận, không được để lộ sơ hở.
– Nhưng nương nương… làm sao nô tì vào đó được? – Ả cung tì hơi tái mặt.

– Ngươi cứ giả vờ vào đấy bảo trưởng ngự thiện làm cho ta một chén canh giống hệt Ngọc Dao. Đợi một lúc sau ngươi tranh thủ vào mang đi trước cung tì của ả, bí mật giấu gói thuốc trong tay áo rồi bỏ vào, lợi dụng lúc không ai để ý tráo đổi nó với chén canh của Ngọc Dao. Hai chén canh giống nhau nên chẳng ai suy nghĩ gì nhiều. Điều quan trọng là ngươi không được làm ra vẻ hốt hoảng, sẽ không ai nghi ngờ gí
Ả cung tì ậm ừ, thở mạnh cố trấn tĩnh:
– Nô tì sẽ cố gắng làm tròn những gì nương nương giao phó!
– Tốt! Nếu lần này thành công, ngươi sẽ được trọng thưởng.
Ả cung tì nhìn quanh rồi gấp rút giấu gói thuốc vào bên trong, lầm lũi bước đi. Thần phi nhìn theo, ánh nắng đổ dài, in nền bóng cây lốm đốm trên mặt đất, nàng nở nụ cười ma mị rồi nhẹ nhàng quay bước.
****************************************************************
Ả cung tì của Ngọc Dao, trên tay mang chén canh nhân sâm thượng hạng, khói bay nghi ngút niềm nở bước vào phòng. Ngọc Dao đang ngồi thêu những đường chỉ trên bức lụa trắng tinh tươm, nghe tiếng bước chân và mùi hương nhân sâm, nàng lên tiếng:
– Ngươi để đấy đi, ta tự dùng.
Người cung tì y lệnh rồi bước đến cạnh bên, dịu dàng nói:
– Bức lụa này nương nương thêu khéo thật, cánh bướm vừa cương vừa nhu, quả thật nếu xét về tài nghệ công dung, ít ai qua được nương nương.
– Có vậy thì đã sao. Bây giờ chuyện trước mắt của ta là đưa Dương phi ra khỏi lãnh cung, thế mà ta vẫn chưa làm được, ta thấy mình quả thật vô dụng.
– Hoàng thượng vẫn chưa thay đổi ý định sao nương nương?
Ngọc Dao thở dài:
– Hoàng thượng bảo muốn để Dương phi tịnh tâm hối cãi thêm một thời gian nữa rồi mới cho phục chức. Nhưng có lẽ cũng không lâu nữa đâu.
– Thế thì quả thật đáng mừng! À! Nương nương dùng canh đi, để lâu sẽ nguội đấy!
Ngọc Dao mỉm cười gật đầu, đón bát canh từ tay người cung tì, nghe mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi. Nàng khuấy nhẹ định đưa lên miệng uống thì bất ngờ một tiếng “tách”! Chén canh bị nứt làm đôi, rơi xuống vỡ tung tóe trên sàn. Người cung tì hốt hoảng lau dọn trong sự ngẩn người của Ngọc Dao. Đồ dùng trong hoàng cung không phải loại tầm thường, chuyện bị mất vô cớ là điều không thể, bản thân nàng cũng cảm thấy vô lý. Thu gom xong, người cung tì ân cần hỏi:
– Nương nương… có muốn dùng thêm chén canh khác không, để nô tì bảo Ngự thiện phòng làm thêm.
– Thôi khỏi! Ta đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, ta muốn nghỉ ngơi một lát.
Người cung tì cẩn thận dìu Ngọc Dao lên giường rồi chậm rãi bước ra. Trong lòng cô tồn tại vô vàn những câu hỏi không lời giải đáp. Hiện tượng kì lạ này là điều ngẫu nhiên hay là một điềm báo? Sống trong hậu cung, mỗi khắc trôi qua là sóng gió lại càng dâng cao gấp bội. Điều đó làm mỗi người đôi khi cũng không thể tin vào chính bản thân mình được nữa.

*****************************************************************
Khép cánh cửa phòng lại, cài then thật kĩ, ả cung tì khép nép nói với Thần phi:
– Nương nương, kế hoạch đã…
– Thất bại rồi sao? – Thần phi ương một ngụm trà, gương mặt điềm tĩnh rồi bất chợt chuyển sang đỏ ngầu giận dữ. – Ngươi làm việc kiểu gì vậy, có bao nhiêu chuyện đó cũng lo không xong!
– Nương nương, không phải lỗi tại nô tì. Nô tì làm theo những lời nương nương bảo không sai sót gì cả, hoàn toàn không bị ai nghi ngờ. – Ả cung tì khẩn thiết.
– Được thế thì tại sao mọi chuyện lại thất bạ?
– Là… là do cái chén. Lúc Ngô Tiệp dư sắp sửa uống chén canh thì bất ngờ…
– Bất ngờ gì?
Ả cung tì nuốt nước bọt nói tiếp:
– Cái chén bị nứt làm đôi, rồi bị vỡ ra thành từng mảnh.
– Nhảm nhí! Đồ dùng trong hoàng cung đều là loại thượng phẩm, không thể có chuyện như vậy! Ngươi đừng bịa đặt trước mặt ta!
– Những lời nô tì nói hoàn toàn là sự thật, chính mắt nô tì đã đứng bên ngoài và trông thấy. Nô tì biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường nhưng nó đã thật sự xảy ra.
Thần phi không đáp, trên gương mặt thoáng chút nghi vấn. Nàng ngồi xuống ghế chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, ả cung tì tiếp:
– Nương nương, nô tì thấy có lẽ đúng như lời lão thầy tướng số đó nói, bào thai mà Ngọc Dao đang mang đích thực là chân mệnh thiên tử giáng thế, việc lần này xảy ra chắc là là do trời muốn cứu lấy nó. Nếu chúng ta quyết lòng tận diệt, e rằng là nghịch lại ý trời, sẽ bị trời phạt đấy!
– Ngươi tin vào những thứ dị đoan với vẩn ấy à? Cái gì là chuyện người của thiên đình xuống trần đầu thai, chẳng qua là muốn nâng cao thanh thế của Ngọc Dao.
– Nhưng thà tin còn hơn. Cũng may lần này chỉ là thuốc phá thai, chứ nếu là độc dược thì đã bị phát hiện rồi!
Thần phi cười khẩy, khuất nhẹ tay áo đứng dậy nhìn ra xa:
– Nếu ngươi sợ thì cứ việc mà an phận thủ thường. Còn Ngọc Dao, cho dù mệnh trời có muốn che chở cho ả, thì lần sau sẽ không chỉ là cái bào thai đó, mà ta sẽ khiến cho hai mẹ con ả… một xác hai mạng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.