– Hoàng thượng, có chuyện không hay rồi! – Quan cai ngục hớt hải chạy vào báo tin với hoàng thượng giữa lúc trời sẩm tối. Hoàng thượng bỏ quyển văn thư xuống, điềm tĩnh hỏi:
– Có chuyện gì mà khanh hốt hoảng vậy?
Quan cai ngục cúi đầu hành lễ, lau vài giọt mồ hôi trên trán rồi nói:
– Bẩm hoàng thượng, Thiên Ân vừa mắc bệnh đậu mùa, hiện tại các tù nhân trong ngục ai cũng lo sợ, vì đó là bệnh dịch rất dễ bị lây lan.
Hoàng thượng ngẫm nghĩ:
– Dạo này trẫm cũng nghe nói ở ngoài kinh đã phát sinh bệnh đậu mùa khiến dân chúng vô cùng điêu đứng. Trẫm cũng đang đau đầu nghĩ cách giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ nó lại vào hoàng cung nhanh đến thế!
– Hạ thần nghĩ… nếu không giải quyết sớm, hoàng cung hứng chịu bệnh dịch này thì rất khủng khiếp.
– Vậy tình trạng của hắn thế nào rồi?
Quan cai ngục chần chừ một lúc, hoàng thượng thấy thế giục:
– Khanh nói đi chứ! Trẫm hỏi tình trạng của hắn thế nào?
Ông vẫn lắp bắp:
– Bẩm… hắn… hắn… hắn chết rồi thưa hoàng thượng!
Hoàng thượng kinh ngạc trước lời nói của quan cai ngục:
– Khanh nói cái gì? Hắn chết rồi?
– Dạ… đúng là như thế. Nhưng vì hắn trước đã phạm tội tày trời nên hạ thần đến hỏi hoàng thượng nên xử trí thế nào.
Hoàng thượng ngả người nghĩ ngợi bâng quơ một lúc rồi nói:
– Đưa hắn vào khu rừng nào đó không có người qua lại rồi chôn cất tử tế. Người chết rồi thì tội lỗi có lớn thế nào cũng nên để họ yên nghỉ.
– Hoàng thượng quả thật nhân từ, hạ thần sẽ y lệnh.
Nói rồi quan cai ngục rời khỏi thư phòng. Vầng trăng treo cao ngoài kia, tròn vành vạnh nhưng không còn một màu thanh khiết như trước, mà có pha lẫn sắc đỏ. Gần đây nhiều thầy chiêm tinh bảo rằng đó là màu của máu, bởi hoàng cung sắp sửa rơi vào đại nạn. Hoàng thượng vì thế trong dạ cũng không lúc nào yên được, cơ nghiệp Lê triều đang vào thời cường thịnh, ngài không thể bất lực mà làm phí đi công sức của tổ tiên bao đời gầy dựng.
**************************************************************
Theo như lời hoàng thượng, xác của Thiên Ân được chuyển ra ngoài một khu rừng vắng vẻ. Đoạn đường khá dài nên cũng phải mất vài canh giờ mới đến nơi. Những tên lính đào huyệt cẩn thận rồi mang xác chàng đặt vào. Sau khi lấp đất xong, họ cùng một bài vị bằng gỗ cắm lên đầu mộ rồi khởi hành quay trỏ về cung. Ánh nắng ngả màu vàng rực, lính triều đình đi được một lúc thì đất đá trong ngôi mộ bỗng nhiên chuyển động, rơi vung vãi ra bên ngoài. Một bàn tay thò ra, tiếp đó là tay còn lại, rồi đến hai chân, đầu… và cả người đội đất đá ngồi nhổm dậy. Đôi mắt từ từ hé mở, đón ánh sáng của mặt trời. Vẫn gương mặt thấm đẫm nét phong trần ấy, nhưng đó không phải là một người chết. Đôi cánh tay phủi bớt lớp đất trên người rồi chậm rãi đứng dậy, cử động bình thường. Một lẽ hiển nhiên bởi lẽ Thiên Ân không chết, chàng cũng chẳng mắc bệnh đậu mùa, mà đây là một kế hoạch do Ngọc Dao dàn ra – một kế hoạch để cứu rỗi những gì đen tối nhất sắp sửa xảy đến.
Dòng sông trong xanh ở trước mặt, chàng bước xuống tắm rửa để cuốn trôi đi những bụi đất còn sót lại, lòng bỗng mơ hồ nhớ lại cuộc gặp của mình với Ngọc Dao tối hôm đó…
Đêm ấy, khi hoàng cung đã hoàn toàn chìm vào tĩnh mịch, Ngọc Dao mới cùng cung tì xuống đại lao. Chỉ có vài ánh đuốc nhỏ soi sáng những khoảng tối thưa thớt, không gian lạnh lẽo bao trùm mọi nơi, Ngọc Dao tìm đến ngục của Thiên Ân, lúc đó chàng vẫn còn thức và dường như đang nghĩ ngợi một điều gì xa xôi lắm. Khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, Ngọc Dao lên tiếng:
– Ta có chuyện muốn nói với tráng sĩ!
Thiên Ân ngay lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, chàng cúi đầu:
– Hạ nhân không hay nương nương đến, quả thật muôn lần đáng chết!
Ngọc Dao huơ tay:
– Chuyện đó không quan trọng, thật ra có chuyện này khanh nhất định phải giúp ta! Bây giờ trong hoàng cung ta chỉ còn biết tin tưởng có khanh!
– Nương nương cứ nói!
Ngọc Dao lặng đi hồi lâu rồi trầm ngâm:
– Mấy ngày nay ta có nhiều linh cảm rất lạ, hay nằm mộng thấy nhiều hiện tượng kì quái. Ánh sáng của sao thiên tử đang dần mờ nhạt, ta cho rằng đây là điềm hung. Có thể… – Ngọc Dao dáo dác nhìn quanh rồi tiếp. – Có thể hoàng cung sắp sửa xảy ra một trận sóng lớn, làm nên một biến cố rung chuyển triều cương. Nếu đến chừng đó thật sự xảy ra đại nạn, hi vọng khanh có thể ra tay ứng cứu, quyết không để cho kẻ bất lương đạt thành tâm nguyện một cách trọn vẹn.
– Nhưng bây giờ… hạ nhân còn đang là một tội nhân, sao có thể làm gì được?
Ngọc Dao nói nhỏ vào tai Thiên Ân:
– Khanh giả chết để được đưa ra ngoài cung, khi nào gặp chuyện ta sẽ gửi bồ câu đưa thư cho khanh!
– Nghĩa là…
– Hiện giờ bên ngoài thành đang có bệnh dịch đậu mùa hoành hành, khanh cứ làm ình bị mẫn đỏ khắp người, rồi lên cơn sốt cao, ta sẽ bố trí cho quan thái t làm mọi người tin là khanh bị bệnh đậu mùa, chắc chắn mọi chuyện sẽ như ý chúng ta sắp xếp.
Thiên Ân mỉm cười gật gù;
– Nương nương quả nhiên cao kiến!
– Tất cả trông cậy vào khanh! – Ngọc Dao tin tưởng.
– Nhưng nương nương cũng phải cẩn thận, nếu sơ suất chỉ e là nhiều điều phiền phức xảy ra.
– Ta biết rồi! – Nói rồi Ngọc Dao lặng lẽ rời khỏi phòng giam, khi ấy độ gần nửa khuya, mọi thứ im lặng hoàn toàn, chỉ còn vài tiếng nước rơi trong hư không. Ở cung của nàng đèn vẫn sáng, vẫn ngào ngạt hương trầm cùng sự trăn trở thâu đêm.
**************************************************************
Đã lâu rồi hoàng thượng mới đến cung của Thần phi, nàng cũng không giấu được nỗi vui mừng. Nhưng trên gương mặt ngài rõ ràng không hiện diện tình cảm dành cho nàng, ngài đến đây là vì nghĩa, chứ trong lòng ngài có thật sự muốn thế? Nàng biết vậy, nhưng nàng không còn cách nào nữa để hướng trái tim ngài về nàng. Và cứ như những lần trước, ngài vẫn thao thức cho đến nửa đêm mà chưa chợp mắt. Ngài xoay người sang, nhìn thấy Thần phi đã ngủ say, ngài lẳng lặng bước xuống giường rồi khoác chiếc áo choàng, đi đến đứng cạnh cửa sổ. Trăng khuyết mở, hơi lạnh lan tỏa vào mặt, chợt ngài cảm thấy có một vòng tay ôm chầm lấy ngài từ phía sau, và giọng nói thỏ thẻ:
– Hoàng thượng có tâm sự gì mà sao khuya rồi vẫn còn thao thức?
– Trẫm không sao! – Ngài gạt tay Thần phi ra. – Nàng đi ngủ đi!
– Người vẫn đang nghĩ đến Ngọc Dao phải không?
Hoàng thượng quay lại, vẻ khó chịu:
– Nàng hỏi vậy là sao? Trẫm đã nói rồi, phi tử trong cung phải đoàn kết lẫn nhau, không được có sự ganh tị!
– Thần thiếp không ganh tị! Thần thiếp chỉ muốn chia sẻ tâm tư với người.
Hoàng thượng lắc đầu:
– Trẫm không cần nàng chia sẻ tâm tư bằng cách như vậy!
– Thần thiếp có một thỉnh cầu, mong hoàng thượng chấp nhận.
Hoàng thượng thong thả ngồi xuống, gương mặt trầm tư;
– Nàng nói đi!
Thần phi ngập ngừng hồi lâu rồi nói:
– Được nắm giữ chức thống lĩnh hậu cung, thần thiếp biết đấy là một ân điểm mà hoàng thượng đã ban, nhưng một khi ngồi ở vị trí ấy, thần thiếp muốn được người khác nể trọng chứ không phải khinh rẻ hay ganh ghét. Dương phi trước đây được mọi người tôn kính là vì hoàng nhi của tỉ ấy là Lê Nghi Dân được phong tước thái tử, trong khi hiện tại thần thiếp…
– Nàng muốn trẫm phong tước thái tử cho Bang Cơ để nàng được người khác kính nể à?
Thần phi im lặng một lúc, hoàng thượng tiếp:
– Chính nàng ngày trước cũng đã từng nói các tôn tử còn nhỏ, chưa đến lúc phải lập ngôi thái tử mà. Sao hôm nay nàng lại nói chuyện này với trẩm?
– Đúng là thần thiếp có nói thế, nhưng việc lập Bang Cơ làm thái tử không phải để mang lại quyền lợi gì cho nó, mà là để thần thiếp có thể dễ dàng cai quản hậu cung, thần thiếp mong hoàng thượng hiểu.
Hoàng thượng vẫn không nói gì, thong thả uống một ngụm trà. Thần phi đành miễn cưỡng:
– Thần thiếp biết hoàng thượng vẫn còn băn khoăn chuyện Ngọc Dao, nhưng thần thiếp hứa, nếu Ngọc Dao sinh con trai, thần thiếp sẽ nhường ngôi thái tử lại cho nó, đồng thời cũng sẽ cho Ngọc Dao giữ chức thống lĩnh.
– Nàng thật sự nghĩ vậy sao? Nàng cho rằng trẫm coi trọng điều đó à?
– Thần thiếp không có ý đó, nhưng dù sao long duệ của Ngọc Dao cũng được tiên đoán là chân mệnh thiên tử. Thật ra thần thiếp cũng chỉ muốn hoàng thượng ban tước thái tử cho Bang Cơ trong giai đoạn này để trấn hưng lại hậu cung mà thôi! Thần thiếp không hề có mưu cầu tư lợi riêng!
Hoàng thượng ậm ừ môt lát rồi noi:
– Nếu vì đại cuộc thì ngôi thái tử đối với trẫm cũng không phải là quan trọng. Nếu Bang Cơ thật sự có khả năng, trẫm sẽ cho nó giữ ngôi thái tử cho đến lúc lớn, còn nếu không thì…
Thần phi mỉm cười:
– Nói vậy… hoàng thượng đã…
Hoàng thượng lảng đi:
– Trẫm hi vọng những gì nàng nói là sự thật. Nếu trẫm phát hiện nàng lợi dụng điều này để nâng cao thanh thế một cách không chính đáng, trẫm sẽ thẳng tay xử trí!
Nói rồi ngài quay trở về giường, vẫn lạnh lùng, nhạt nhòa như bao lần ngài đến cung của Thân phi vậy. Nàng bước đến nằm bên cạnh, nhưng không dám động vào ngài, khi mà đối vói ngài, nàng dường như chỉ là một gánh nặng. Mưa bắt đầu trút bên ngoài kia, hơi lạnh theo gió lan tỏa, những cánh hoa không chịu nổi sức gió phải lìa cành, kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi.