Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 3: Chương 3



Nó đang ở trong phòng mình và tập trung xem mấy mẫu thiết kế thời trang. Nhưng chỉ được một lúc đầu rồi hình ảnh Zollet cười với con nhỏ khu B lại hiện ra trong đầu nó.
Reng…Reng…Reng…
Tiếng chuông cửa ngắt mất dòng suy nghĩ của nó. Kệ chứ đã có người giúp việc rồi cơ mà. Tự dưng nó thấy khát nước lên xuống phòng ăn. Cái gì thế này? Con nhỏ khu B làm gì ở đây. Cụ thể hơn là làm gì ở phòng khách nhà Zollet. Nó lớn tiếng hỏi bà giúp việc:
– Có chuyện gì vậy?
– Cô ta nói rằng cậu chủ bảo cô ta tới đây làm người giúp việc.
– Sao cơ? Cô ta ư? Không hiểu từ đâu chui ra một con nhỏ nhà quê xấu xí mà lại thích chèo cao như vậy chứ? Nhà cô ta nghèo quá không có tiền mua gương để soi bản thân mình sao? – Nó nói với giọng mỉa mai.
– Em nói xong chưa Victoria? Chính anh đã bảo cô ta đến đây đấy.

Nó quay lại sững sờ nhìn Zollet.
– Chuyện này là sao vậy? Em không hiểu.
– Từ bây giờ Yume sẽ làm người giúp việc riêng của anh.
– Nhưng con nhỏ đó…
– Em thôi đi. Tên cô ấy là Yume chứ không phải là con nhỏ. Từ nay em cũng thôi ngay kiểu nói chuyện khinh rẻ người khác đấy đi.
Nó nuốt nước mắt vào trong lòng căm phẫn nhìn con nhỏ khu B ah quên nhìn Yume.
– Ở đây không có việc của em đâu. Em lên phòng của mình đi.

Nó giẫn dỗi bước lên phòng. Đóng chặt cửa lại nó bật khóc thật to. Zollet vừa mắng nó vì một con bé nhà quê. Nó nức nở trong phòng và chẳng thể nói với ai. Vì ở đây không có ai để an ủi nó cả.
Có tiếng guốc trên sà nhà và theo trực giac nó biết đấy là Kim. Nó lại nức nở to hơn và bắt đầu kể lể:
– Con nhỏ khu B đó có gì hay ho chứ? Hức… hức… Tại sao Zollet lại bảo cô ta tới đây? Tại sao anh ấy lại bênh vực cô ta? Hu…huhu… Có phải là Zollet đã thích cô ta không?
Kim chỉ đứng đấy im lặng nghe. Không phải vì Kim không muốn an ủi nó mà bởi vì Kim không biết lên an ủi như thế nào.
Vì khóc nhiều quá lên nó mệt và ngủ luôn trên giường. Sáng hôm sau vì giậy muốn lên Zollet đã đi học trước nó cùng với Yume. Một ngoại lệ chưa từng sảy ra. Tại sao lại thế chứ? Có phải Zollet đã thực sự bỏ rơi nó. Nó tự đi đến trường một mình bằng chiếc xe mui trần. Trời rất gió nhưng nó không căng mui lên, gió lùa vào mặt, vào mái tóc vàng óng của nó. Nó phòng nhanh một cách khinh khủng và giường như không hề quan tâm đến những người tham gia giao thông khác. Tới cổng trường học sinh vẫn nhìn nó với anh mắt gưỡng mộ và đâu đó lổi lên tiếng xì xao:
– Sao Victoria lại đi một mình vậy? Hình nhưng sáng nay Zollet đã đi cùng với một con nhỏ khác.
– Liệu giữa Victoria và Zollet có chuyện gì không?
Những câu nói cô tâm của học sinh trong trường giường như nói lên hết lỗi lo lắng của nó. Vẫn im lặng bước vào lớp, ngửng cao đầu đầy kiêu hãnh nhưng thực ra trong lòng nó đầy đau khổ và mâu thuẫn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.