Cơn Mưa Cuối Hạ Đầu Thu

Chương 17: Chương 17: SÓNG ĐẾN RỒI ĐI, CHỈ CÒN BỜ CÁT XÔ LỆCH Ở LẠI



Tổn thương…
Không phải là điều có thể dễ dàng xoa dịu…
***
Hoa điệp vàng theo gió bay lượn trong không trung, buồn thê lương.
Cánh hoa mỏng manh nhẹ nhàng đáp trên bờ vai đang rung bần bật của Hương.
Nụ cười của Thanh Bình.
Ánh mắt đau đớn của Thanh Hải.
Cánh tay run rẩy, giọng nói nghẹn ngào của Thu Hà.
Vì cắn quá chặt, môi bật máu. Vị tanh lợm họng khó chịu hòa với nước mắt làm cho cô cảm thấy buồn nôn.
Ngực đau thắt, Hương há miệng hớp lấy không khí. Mặt nhạt nhòa nước mắt.
Hải nói cô ngây thơ khi dễ đặt lòng tin vào người khác. Nhưng lòng tin ấy không phải cho không, cần mất nhiều thời gian, tình cảm chân thật mới xây dựng nên, giống như xây nhà thì cần phải có vôi vữa vậy. Cô chọn tin họ vì họ dành cho cô sự chân thành và thấu hiểu.
Cô có sai không? Chẳng lẽ tin tưởng như thế là ngu ngốc quá sao? Lấy được lòng tin rồi lại phản bội. Cô xưa nay cái gì cũng không quan tâm, nhưng không có nghĩa là họ có thể thản nhiên chà đạp lên cảm xúc của cô, biến nó thành trò cười. Khi đối xử với cô như vậy họ nghĩ gì? Có thấy tội lỗi, hay hả hê? Cô không hiểu nổi, làm việc tàn nhẫn có thể tỏ ra thản nhiên như thế ư? Bỗng dưng cô lại nghĩ đến Thanh Bình, thấy anh quá đáng thương và cũng quá đáng giận. Ít ra chị cô còn day dứt, còn để cô trong tim. Hải đã đâm cho anh ấy không chỉ một nhát mà rất nhiều, rất nhiều. Thanh Bình từng nói đó là người em trai quan trọng nhất. Bị người em trai quý giá ấy làm tổn thương không chỉ đơn giản là đau nữa. Anh chấp nhận bỏ đi tình cảm của bản thân để cậu ra toại nguyện. Trên đời, không phải cứ nhường nhịn mới là tốt, mới thể hiện tình yêu thương. Có cái cần nhường, nhưng có những cái phải dũng cảm mà giữ lấy. Tình cảm nói cho là cho, nhường là nhường luôn thì không còn giá trị, cũng là hạ thấp chính bản thân và không coi trọng người thứ ba. Việc làm của Thanh Bình, của Thu Hà và của Hải, cô không hiểu, không đồng ý và hoàn toàn không chấp nhận được. Dùng bất cứ lý lẽ nào cũng không ngụy biện nổi.
Gạt nước mắt lăn trên má, Hương ngước nhìn bầu trời trong xanh. Rồi, chống tay đứng dậy, cô phủi bụi trên quần áo, đi về lớp.
Cũng đã qua hai tiết học rồi. Đôi mắt chỉ con hơi đỏ, giống như chủ nhân của nó chưa hề khóc lóc thảm thiết. Lấy lại vẻ mặt thản nhiên, cô bước vào, hòa nhập cùng lũ bạn. Sự ngụy trang hoàn hảo đối với tất cả mọi người trong lớp, trừ con người đang ngồi im lặng bên cạnh.
Cùng một chiếc bàn học, cô quay sang bên trái tám chuyện với bọn bạn ồn ào, Hải trầm tư quay ra hành lang bên phải, đôi mắt nâu nhàn nhạt phủ một màn sương. Nhưng Hương biết, dù tỏ vẻ thản nhiên thì trong lòng của cả Hải và cô đều đang dậy sóng, hỗn độn bao cảm xúc. Lúc cô bước vào lớp, Hải đã ngước nhìn, rồi rất nhanh quay đi nơi khác, lông mày nhíu lại. Điểm nhìn của cậu ta rơi vào vết thương trên môi cô. Còn cô thì dù chỉ một chút cũng không thể quay sang đối diện với con người đó. Cô không làm được. Nhưng cũng không nổi cáu, không quát mắng. Sẽ thế nào nếu mọi người biết được? Họ sẽ nghĩ sao? Cô có thể quản cái miệng của mình nhưng không bắt được người khác làm điều tương tự. Tự do ngôn luận, nếu dùng đúng cách thì là chiếc áo giáp bảo vệ tuyệt vời, nhưng khi vượt quá giới hạn sẽ là con dao hai lưỡi. Dù giận dữ đến đâu thì làm tổn thương người khác giống như họ đã làm với mình thì không thể tha thứ. Cô không có quyền, đơn giản vì trước khi nhận được quyền lợi thì luôn phải trả giá.
Cứ thế, giả điếc giả ngơ ngồi bên cạnh nhau cho đến hết giờ. Cô cười nhạt nhẽo còn Hải thì khuôn mặt lạnh băng tỏa ra sát khí muốn giết người. Chiếc bàn cuối lớp tự nhiên mang âm khí, tách biệt khỏi không khí ồn ã.
Trái ngược với suy tính của Hương, không níu kéo để giải thích, vừa tan học là Hải đã lao ra khỏi lớp. Khi cô xuống đến được tầng 1 thì đã thấy bóng dáng cậu ta lao vút về phía cổng trường.
Nhìn bóng dáng hối hả như chạy trốn ấy Hương khẽ nhếch khóe miệng. Chạy nhanh quá, cứ làm như cô ăn thịt cậu ta ngay vậy. Cứ nghĩ cậu ta sẽ giữ cô lại hoặc lôi cô đến chỗ nào đó, nói hết nguyên nhân, xin cô tha thứ. Nhưng Hương quên mất cậu ta không giống mọi người. Cậu ta là Vũ Thanh Hải ngạo mạn, không biết nhún nhường trước mặt người khác. Dù có làm sai thì Hải cũng chỉ trưng ra một bộ mặt duy nhất: thản nhiên đến lạnh lùng.
Tự chế giễu bản thân quá mong đợi điều viển vông, Hương bước đi, từng bước thật nặng nề.
***
Hai chị em Hương thường ít khi cãi nhau. Đơn giản bởi Thu Hà luôn nho nhã và không thích to tiếng nên thường nhường nhịn tính khí thất thường ngang ngạnh của cô em gái. Còn Hương vì chị mình lại tỏ vẻ không muốn đấu võ mồm nên thành ra cũng cụt hứng. Nhưng một khi cả hai đã giận nhau thì phải mất cả tháng mới có thể làm lành. Những lúc như thế, bố cô là người đầu tiên nhận ra hai chị em có vấn đề. Ông thường gọi từng đứa vào phòng, hỏi rõ nguyên nhân rồi chỉ ra ai sai, ai đúng. Khi ấy, tự động Hương và Thu Hà sẽ tự suy nghĩ rồi sang phòng nhau, chí chóe một lúc tức khắc trở về trạng thái hòa bình.
Lần nào cũng là bố nhận ra tâm trạng tồi tệ của cô trước mẹ. Bà là người mẹ tốt, nhưng lại khá ồn ào. Mẹ cô có thể thấy rõ sự mệt mỏi của cô nhưng lại muốn cô tự giải quyết, không tỉ mỉ và sâu sắc bằng bố. Vì thế, lần này cũng không phải ngoại lệ. Mẹ thì biết cô có tâm sự nhưng không hỏi, còn bố vừa về nhà, thấy cô liền lôi cô ngay lên phòng.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng, bố xoay người đối diện với cô, đôi mắt tràn ngập sự lo lắng. Ông cất giọng trầm trầm:
-Con và Thu Hà cãi nhau à?
-Rõ ràng bố biết, vì sao còn cần hỏi lại con?
-Vì bố muốn chính hai đứa thừa nhận. Thừa nhận là một bước để tiến tới hòa giải, con không biết sao?
-Bố à, có những chuyện không phải cứ thừa nhận rồi, nhận ra bản thân sai rồi, là có thể coi như không có gì được đâu ạ.
-Hương, rốt cuộc là sao? Bố hỏi Hà, nó cũng nói y hệt con. Hai đứa xảy ra chuyện gì?
-Bố. Trước đây, cái gì con cũng nói với bố. Nhưng, lần này, cho phép con giữ lại cho bản thân mình được không ạ?
Bố cô ngẩn người, đôi mắt mở ra kinh ngạc. Hương ngẩng lên nhìn ông. Từ lúc nào mà trán ông có thêm nhiều nếp nhăn đến thế? Mái tóc cũng nhiều sợi bạc hơn. Ông vất vả như vậy, cô không đành lòng khiến ông mệt mỏi thêm vì mình. Siết nhẹ lấy bàn tay to lớn thô ráp nhưng ấm áp của bố, cô tựa đầu vào ngực ông.
-Bố. Con đã lớn rồi. Không còn là đứa con nít bướng bỉnh nữa. Con có thể tự giải quyết chuyện của bản thân. Bố không phải lo lắng đâu. Chỉ cần bố đứng bên cạnh con, lúc nào cũng xuất hiện những lúc con mệt mỏi như thế này, cho con gục đầu vào ngực bố. Như thế là bố đã giúp con rồi.
-Con bé này. Lớn rồi còn làm nũng thế ư?
-Dù con lớn đến mấy, trưởng thành ra sao, trong mắt bố con vẫn là một đứa con nít, không phải sao ạ?
-Ha Ha… Miệng lưỡi con ngày càng lém lỉnh hơn đấy. Xem ra bố thực sự phải cân nhắc xem có nên khuyến khích con thi vào trường luật hay không.
-Con không thích luật đâu. Khô lắm.
-Ai bảo con vậy?
-Con thấy thế.
-Nếu thích và quan tâm thì chẳng có ngành học nào là khô khan cả.
-Con còn hai năm trung học nữa. Để con chơi nốt được không ạ? Lúc đó bố nói gì con nghe theo.
-Lại thế rồi. Mỗi lần bố nhắc đến tương lai là con lại giống như con rùa rụt cổ vậy.
-Vì tương lai là chuyện của mấy năm sau. Con thì chỉ thích hiện tại thôi.
-Vậy ư…

Trên thế gian, đối với Hương, ngoài ông nội ra, bố là người có thể khiến cô cười tươi vui vẻ lúc cô buồn nhất. Trò chuyện với bố một lúc lâu đến khi mẹ gọi xuống ăn cơm cũng là lúc cô thấy thoải mái hơn. Mặc dù khi thấy Thu Hà, nụ cười vốn tươi rói có chút héo đi nhưng nói chung là cũng khá hơn ngày hôm qua.
Nhờ có mẹ mà bữa ăn trôi qua trong trong sự ồn ào và thổi bay đi không khí gượng gạo của hai chị em.
Khi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, cô có hẹn với Vũ Phong nên đi ra ngoài.
Vũ Phong cũng đã biết chuyện. Giống như phong cách hàng ngày của anh, chẳng đứng về phía ai, phân tích cho cô hiểu, khuyên cô nên làm gì. Đôi lúc cô thấy anh giống bố mình đến lạ kì. Hai người lúc nào cũng bình thản chứng kiến mọi chuyện xảy ra rồi cũng dùng cái thái độ bình thản đó mà giải quyết. Chẳng trách bố lại có thiện cảm với Vũ Phong như vậy.
-Tôi giống bố em? Này, đây là lần thứ hai em nói tôi giống bố em rồi đấy.
-Vậy ư? Sao em nhớ đây mới là lần đầu tiên em nói vậy nhỉ?
-Lúc về nhà ông bà ngoại tôi, khi từ trên đồi xuống, tôi cõng em, em bảo tôi giống bố em.
-Ha ha… Vậy sao? Em nói thế thật à? Ha ha…
-Em có vẻ vui nhỉ?
-Anh giận à? Em thấy thú vị mà.
-Bị nói là giống bố một ai đó giống em được ví mình là mẹ của một tên con trai, em vui nổi không?
-Được gọi là mẹ, đó là niềm tự hào đó. Anh giống bố em coi như là may mắn, phàn nàn cái gì?
-Cái lối suy nghĩ của em… Haizz… Ừ… Tôi may mắn…
-Ha ha…
Suốt thời gian đi chơi Vũ Phong không nhắc gì thêm về chuyện của Thu Hà và Hải mà chỉ tập trung vào những vấn đề vụn vặt đã xảy ra ngày hôm đó của anh và cô. Nhưng khi cả hai đứng trước cổng nhà cô thì anh lại đột ngột vòng tay ôm chặt lấy cô. Cánh tay dài bao trọn cả người cô, bàn tay đặt trên vai siết lại, hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào vành tai. Rồi nụ hôn dịu dàng nhưng gắt gao kế tiếp sau đó. Mặc cho cô còn ngây ngốc chưa hiểu chuyện, anh cứ cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô. Đến khi cảm nhận được cô sắp không thở được thì anh mới buông cô ra. Mặt mũi Hương đỏ bừng lên. Tuy không phải là nụ hôn đầu nhưng nụ hôn này khác mọi lần, mạnh mẽ hơn và chiếm hữu cao hơn.
Buông ra rồi lại ôm chặt lấy Hương, Vũ Phong tựa cằm lên đỉnh đầu cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh đã dài đến vai của cô, thì thầm:
-Hứa với tôi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn tin tưởng tôi, được chứ?
-Vũ Phong, có chuyện gì sao?
-Không, hứa đi, hứa em sẽ mãi tin tưởng tôi, được không?
-Anh sẽ không giống như bọn họ, sẽ không bao giờ làm việc gì phản bội lại em chứ?
-Tôi sẽ không phản bội lại em. Chỉ cần em hứa tin tưởng tôi.
-Em hứa. Cả đời này em chọn tin tưởng anh, không nghi ngờ.
-Cảm…ơn…em.
4 ngày sau khi biết được bí mật được khơi tung ra, Hương đã chạm mặt Thanh Bình. Nói chính xác hơn là anh tìm gặp cô.
9h sáng. Quán kem gần nhà cô chưa đông khách.
Cả hai chọn chiếc bàn gần cửa sổ. Hương thích nơi nào thoáng đãng và sáng sủa nên những chỗ ngồi cạnh cửa, nơi ánh sáng chiếu vào là lựa chọn đầu tiên của cô.
Thanh Bình mặc áo phông màu xanh da trời. Anh ấy rất hợp với những màu dịu nhẹ như thế. Gọi cho cô ly kem socola to oành còn mình chỉ uống nước, Thanh Bình lơ đãng xoay xoay chiếc ống hút bằng hai ngón tay.
Anh không nói, Hương cũng im lặng, chăm chú ăn kem. Buổi sáng đã ăn kem không tốt cho dạ dày nhưng mặc cho anh nói thế nào cô cũng nằng nặc đòi vào đây.
Muỗng kem mát lạnh thấm vào cổ họng, vị socola ngọt ngào hòa quyện trong miệng. Cô cười, anh cười. Nụ cười bỗng chốc trở nên gượng gạo, cơ miệng căng cứng khó chịu.
Nếu bí mật bị khơi tung ra, anh cũng hiểu cô biết anh thích mình? Hiểu được cô đang trong tình cảnh thế nào? Không khí ngượng nghịu và lúng túng bao trùm cả cô và anh.
Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước:
-Anh sắp thi tốt nghiệp rồi. Chúc anh thi tốt nhé.
-Uh. Cám ơn em.
-Cám ơn gì chứ. Anh thi tốt, sau đó làm một bữa khao em, em chắc chắn không từ chối.
-Anh nhất định sẽ mời em.
-Em cũng nhất định sẽ đến.
Lại im lặng.
Ly kem bắt đầu tan nhanh. Bàn tay đặt trên mặt bàn của Thanh Bình cứ duỗi ra rồi gập lại.
-Em…
-Anh…
Ngẩn người trong giây lát rồi cô mỉm cười.
-Anh nói trước đi.
-Không. Nhường em nói trước.
-Em nghĩ mình biết lý do hôm nay anh hẹn em ra đây. Nhưng em muốn anh trực tiếp nói ra.

-Anh đã từng thích em.
-Vâng.
-Và vì Hải, anh từ bỏ tình cảm xuất hiện lần đầu tiên với một cô gái của mình.
-Vâng.
-…
-Và?
-Em nghĩ anh có ngốc không?
-Không.
-Sao cơ?
-Em không nghĩ anh ngốc mà là quá ngốc.
-Hả?
-Anh biết không. Tính cách của anh rất giống em. Quá đơn thuần. Nên dễ bị lợi dụng. Vì thế cũng dễ hiểu khi anh lại lùi bước, nhường đường cho tên khỉ đột kia. À, xin lỗi. Em quen gọi cậu ta như vậy rồi.
-Không sao. Hải cũng hay gọi em bằng biệt danh thay vì gọi tên em.
-Vậy ư? Cậu ta đúng là xấu tính thật.
-Hai đứa ngang bướng như nhau, nhưng cũng hợp nhau đấy chứ?
-Nếu là bạn thì hoàn hảo, còn người yêu thì không thể.
-Vậy với anh thì sao?
-Dạ?
-Em với anh? Chúng ta là gì thì sẽ thích hợp nhất?
Dù biết Thanh Bình chỉ thuận miệng nói đùa nhưng nhất thời Hương phản ứng không kịp, tròn mắt nhìn anh.

-Ha ha… Nhìn em kìa… Anh chỉ đùa thôi mà?
-Khụ… Em biết chứ, chỉ không nghĩ anh lại thẳng thắn như vậy.
-Anh đã nói thẳng thì em cũng nên trả lời câu hỏi của anh đi chứ?
-Anh và em? Xem nào? Thích hợp nhất là… anh em. Đúng! Chúng ta là anh em.
-Vậy ư? Anh cứ nghĩ sẽ được nghe một đáp án khác cơ. Xem ra anh đã hy vọng hơi nhiều.
-Em… Xin lỗi, đã làm anh thất vọng, nhưng em thực sự nghĩ như thế.
-Anh em? Được đó. Anh luôn muốn có một cô em gái để nuông chiều. Chỉ tiếc là mẹ anh lại cho anh một thằng em trai bất trị là Hải.
-Thì anh cứ coi em là em gái anh đi. Em sẵn sàng đồng ý. Nhưng anh phải cho em là chị tên khỉ đột đó.
-Sao em lại gọi Hải bằng cái tên ấy?
-Khỉ đột á? Lúc em 6 tuổi, bố dẫn em đi vườn thú. Khi đi qua chỗ mấy con khỉ, chúng đột nhiên hét ầm ĩ, vươn cánh tay dài ngoằng ra định tóm lấy trái chuối trên tay em làm em sợ chết khiếp. Từ đó em rất ác cảm với khỉ, tránh càng xa càng tốt. Không phải em gọi Hải là khỉ nghĩa là em ghét cậu ta, mà là cậu ta khiến em bực mình.
-Bây giờ thì sao? Đối với nó, sự bực mình đã chuyển thành gì rồi?
-Thành thất vọng.
-Là sao?
-Cậu ta khiến em thực sự thất vọng. Em biết Hải thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, luôn biết bản thân muốn gì, cần gì. Cũng vì thế cậu ta rất ích kỉ. Vì ích kỉ nên càng đáng ghét hơn. Hình ảnh của cậu ấy trong em không còn đơn giản là con khỉ khiến em bực mình nhưng mà tốt bụng nữa, nó đã méo mó quá rồi.
-Em không thể tha thứ cho nó được ư? Chẳng qua là nó không suy nghĩ chín chắn, chỉ biết làm theo cảm xúc…
-Cậu ta đã khiến em tổn thương. Mà tổn thương… Không phải là điều có thể dễ dàng xoa dịu… Em không nhỏ nhen đến mức cứ giữ mãi trong lòng. Em sẽ tha thứ cho cậu ấy, chỉ là không phải lúc này…
-Có chuyện này… Anh không biết có nên nói cho em biết không…
-Cuộc trò chuyện hôm nay cần nhất là thẳng thắn. Anh nói đi.
-Ừm. Hải đó… Hôm em phát hiện ra… Nó không giải thích với em… mà chạy đi tìm anh… Nó nói hết tất cả, xin anh đi tìm em. Nó sợ làm em đau lòng thêm nên không dám xuất hiện, cũng không thanh minh…Chỉ một mực xin anh bằng mọi cách an ủi em…
-Cậu ta làm vậy ư?
-Em… hỏi như vậy… em không tin?

-Với tính cách ngạo mạn của cậu ta, câu chuyện anh vừa kể không thuyết phục nổi em…
-Anh chưa bao giờ lừa dối em cả…
-Nhưng cũng không thành thực. Anh Bình. Em sẽ không nghe lời bao biện hay bênh vực nào dành cho hành động của Hải, và của cả chị em nữa. Em biết thế là cố chấp nhưng xin anh đứng vào địa vị của em mà hiểu cho những suy nghĩ của em lúc này. Em đã nói sẽ dùng thời gian để tha thứ cho Hải, đối với cậu ta như vậy là tốt quá rồi.
-Em làm vậy có quá lạnh lùng không?
-Vậy còn anh? Anh dễ dàng bỏ qua cho cậu ta thế ư?
Thanh Bình im lặng nhìn cô, bàn tay không còn khuấy ly nước nữa mà ngón tay hơi co lại. Họ đúng là anh em, lời nói và tâm tư hoàn toàn khác xa nhau. Hương khẽ cười, đưa một muỗng kem vào miệng.
Hết nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài đường, Thanh Bình thở hắt ra.
-Hải có từng nói về gia đình anh với em không?
-Cậu ta có nói một ít, về bố mẹ anh, về người anh trai quá xuất sắc.
-Nó sai rồi. Thực ra, người xuất sắc trong gia đình anh là Hải, không phải anh.
-Anh nói sao?
-Nó không nói cho em biết sao? Nó thực ra đã hoàn thành chương trình học phổ thông từ năm ngoái rồi.

-Hả?
-Rất đáng để người khác phải kinh ngạc đúng không? Nó dành được học bổng của một trường đại học bên Anh, nhưng lại lưỡng lự chưa đi. Là em nhưng lại tốt nghiệp trước anh, nó sợ mọi người trong họ sẽ nhìn anh bằng con mắt khinh thường.
-Nhưng anh cũng rất giỏi mà?
-Giỏi và giỏi hơn trong mắt người ngoài hoàn toàn khác nhau, với em có thể đó chẳng là gì còn đối với nhiều người thì lại là chủ đề hấp dẫn để họ bàn luận. Bố mẹ anh tuy không nói ra nhưng cũng không muốn nó đi học ngay. Hải là đứa trẻ thông minh, nó thừa hiểu mọi người nghĩ gì. Vì thế, nó một lần nữa quay về với chương trình học mà nó gọi là “nhàm chán”. Tất cả vì anh.
-Vì thế nên cậu ta bất mãn và muốn anh phải khổ sở?
-Không! Em vẫn chưa hiểu về Hải. Nó tình nguyện làm thế. Nó muốn mọi người đều vui vẻ. Nó không muốn anh bị mọi người chế giễu là kém cỏi. Em biết không, ước mơ của nó là được đi du học, đến một đất nước hoàn toàn xa lạ để thử thách bản thân. Nhưng ước mơ đó vì anh mà bị tạm ngưng lại.
-Em không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Anh cho em trẻ con cũng được nhưng em không thích cách làm của hai người. Tại sao phải nhường nhịn vô lý như thế? Nếu yêu quý anh thì phải làm điều tốt cho anh? Vì không muốn cậu ta buồn mà anh bỏ đi tình cảm của bản thân? Theo em đó không phải là hai người yêu quý nhau mà vì thấy áy náy với người kia. Cả anh và cậu ta đều cho rằng mình có lỗi với người còn lại nên…
-Còn em? Em và Hà, không phải cũng vậy sao? Nếu lúc đó em và anh dũng cảm bày tỏ với đối phương thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
-…
Câu nói của Thanh Bình khiến Hương cứng họng, không thể nào phản bác.
Nếu lúc đó bày tỏ thì mọi thứ sẽ khác ư?
Nếu thế thì lúc này cô và anh – quan hệ của cả hai cũng khác ư?
Nhưng nếu thời gian quay lại, cô sẽ lại làm thế.
Thật buồn cười, nhưng buộc phải thừa nhận, rằng ta cứ cật lực bác bỏ một điều gì đó, rồi lại tự phát hiện ra cái ta bác bỏ là cái ta ngấm ngầm công nhận, trong lòng rất khó chịu đến bức bối, đến điên người. Con người càng trưởng thành thì càng không được sống chân thật với chính mình. Chân lý này cô mỗi ngày thêm thấm thía.
-Hình như chủ đề của cuộc gặp hôm nay là Hải? Anh không có gì nói với em sao? Em quá mệt mỏi rồi, em thực sự không muốn nhắc đến cậu ta nữa.
-Khi Hải nói anh thích em, em biết cảm giác đầu tiên của anh là gì không?
Cô lắc đầu.
-Là ngỡ ngàng. Anh không tin được vào tai mình. Rồi thấy mình sao lại ngu ngốc đến thế. Có những khi anh hy vọng em nhận ra tình cảm của anh, sau đó thất vọng khi chẳng nhận được tín hiệu khả quan nào cả. Bây giờ anh hiểu rồi. Rằng sao không phải chính anh nói cho em biết mà lại chờ đợi em bước đến? Khoảng cách giữa anh và em là do chính anh xây dựng nên. Em đã bước đến còn anh lại lùi về phía sau. Người tiến một bước người lùi một bước thì sao có thể có lúc gặp được nhau?
-…
-Thu Hà là cô gái tốt. Nhưng anh đã vì để quên em mà làm tổn thương cô ấy. Em nói đúng, tổn thương không phải là điều dễ dàng xoa dịu. Dù cô ấy làm gì thì người sai trước vẫn là anh. Nói lời chia tay là cô ấy. Anh không đủ can đảm đối mặt với cô ấy. Gặp nhau sẽ làm cả hai thêm đau.
-Cả hai?
-Em và cô ấy. Anh, giữa hai người, không thể chọn bất kì ai, cũng không xứng đáng.
-Không nghiêm trọng…
-Hải nói em đã thích một ai đó?
-…
-Có vẻ nó đúng. Đó là một tin tốt.
-Anh định sau này thế nào? Anh và chị em định sẽ không gặp nhau nữa ư?
-Anh không biết. Cứ để tự nhiên đi. Nếu có duyên sẽ gặp, vô duyên thì dù cố gắng cũng sẽ lướt qua nhau như người dưng thôi.
Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt chiếu rọi trên đỉnh đầu nhắc nhở Hương nên đi nhanh về nhà. Nắng như thiêu như đốt da thịt. Quán kem bắt đầu đông khách, tiếng ồn ã vang vọng sau lưng.
– Còn một điều nữa anh muốn nói cho em biết. Hải …
Cô không biết Thanh Bình muốn nói gì vì trước khi anh kịp mở miệng thì chuông điện thoại đã reo ầm cắt ngang câu chuyện. Liếc nhìn màn hình rồi anh mỉm cười với cô, sau đó bước ra ngoài nhận cuộc gọi. Khi quay vào, trái ngược với sự nôn nóng ban đầu, Thanh Bình lại chậm rãi và lưỡng lự khi cô hỏi, lắt léo sang vài vấn đề, cuối cùng là lảng tránh hoàn toàn.
Hương nhíu mày, chú tâm ăn kem, từng thìa từng thìa. Kem đã tan gần hết, mà cô không thích ăn kem đã tan thành nước.
Thanh Bình khẽ hắng giọng, uống một hơi hết ly nước. Chiếc thìa chạm vào thành ly kêu leng keng.
Anh không nói nhưng cô biết người vừa gọi là ai.
Cậu ta quả nhiên vẫn muốn giữ cái hình tượng ngạo mạn và bất cần đó với cô đến tận cùng.
Biết không thể khám phá gì thêm, cô lấy cớ có việc và ra về trước. Khi bước ra đến cửa, ngoảnh lại, cô nhận thấy Thanh Bình đang cười, nụ cười phảng phất nét ưu tư nhưng nhẹ nhàng, kiên định.
Và, cô thấy rằng, khóe môi mình từ lúc nào cũng đã cong lên…. Ngày bế giảng, Hải không có mặt. Lũ bạn hết quay ngang rồi quay dọc nhưng không thấy mặt mũi cậu ta đâu cả. Lúc lên nhận phần quà cho tiết mục diễn kịch của lớp cũng chỉ mình Hương bước lên khán đài. Chỗ ngồi bên cạnh trống không đến hết buổi, người vẫn không có.
-Hải đi đâu vậy Hương?

Lớp trưởng đi tới, vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi, khuôn mặt có chút lo lắng.
-Bây giờ lớp mình đi liên hoan, nhưng vẫn không thấy Hải. Bà biết cậu ấy đi đâu không?
-Không.
-Gọi điện thì tắt máy. Giờ làm sao?
-Còn làm sao nữa? Mặc xác cậu ta đi. Chúng ta đi thôi.
-Làm vậy sao được??
-Chả nhẽ ông định để cả lớp đứng dưới trời nắng chỉ để chờ một mình cậu ta à? Có đáng không?
-Nhưng…
-Nhưng nhị cái gì? Nếu cậu ta có ý kiến thì ông cứ bảo ra gặp tôi.
Nói xong cô khoát tay, lôi lớp trưởng đại nhân vẫn đứng tần ngần tại chỗ đi về phía cả lớp.
-Hương! Chờ đã!
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình quay lại. Thanh Bình chạy tới, trán nhễ nhại mồ hôi. Cô tròn mắt nhìn anh.
-Không phải lớp anh đi ăn rồi ư? Sao anh còn ở đây?
-Hương… Chờ đã… Anh có chuyện… muốn nói…
-Sao ạ? À mà anh có thấy tên khỉ đột đâu không? Tụi em chờ cậu ta mỏi cổ lắm rồi.
-Nó… không đến đâu.
-Anh nói sao cơ?
-Hải sẽ không đến đâu. Vì, khoảng hơn 1 tiếng nữa, chuyến bay đi London của nó sẽ cất cánh.
-…
-Anh xin lỗi. Nhưng Hải không cho anh nói với em.
Một ngày làm bạn thì cả đời sẽ là bạn. Dù có bất cứ lỗi lầm gì thì cậu vẫn là bạn của tôi, cớ sao lại đi không lời từ biệt?
Nếu cậu không gặp tôi bây giờ thì sau này đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cậu nữa.
Cậu lên máy bay chưa? Không được vội vàng. Ở đó chờ tôi!
Sao không trả lời tin nhắn của tôi hả? Không lẽ cậu đã bay rồi ư? Không được! Tuyệt đối không được!
Vũ Thanh Hải! Cậu là kiểu người kiểu gì thế hả? Chưa xin lỗi mà đã định đánh bài chuồn ư? Bản lĩnh đàn ông của cậu để ở đâu hả?
Trả lời tôi ngay! Vũ Thanh Hải!!!!
Hương điên tiết nhìn dòng xe cộ đông đúc ngoài đường, rồi lại cáu gắt hỏi tại sao sân bay lại chỉ đặt ở cái thành phố bé tí này? Đường hẹp, xe nhiều, tắc đường. Đồng hồ cứ nhích dần nhích dần.
Sau này chắc chắn cô sẽ mua nhà gần sân bay cho tiện đi lại. Nhưng đó là tương lai, còn giờ thì cô vẫn nhấp nhổm trên ghế.
Cái điện thoại vẫn im lìm. Màn hình đen ngòm, không tin nhắn hay cuộc gọi nào xuất hiện.
Hương nhìn chăm chăm về phía trước. Tưởng bản thân sắt đá thế nào, hóa ra cô vẫn quá mềm yếu. Viễn cảnh rời xa một người bạn mà không nói nổi lời chúc may mắn khiến cô không cam lòng, dù đó là người mà cô rất giận.
Mím chặt môi, cô cố ngăn nước mắt đang dâng lên.
Cậu chẳng phải nói là cậu hiểu tôi rất rõ sao? Nếu đã hiểu thì phải biết trong thâm tâm tôi không hề trách cứ cậu như tôi nói? Tôi coi cậu là bạn, đã là bạn thì sẽ thông cảm cho nhau, không phải ư? Tôi biết cậu vì thích tôi mới làm thế. Chỉ là chút kiêu hãnh của con gái thôi, một chút giữ lại sự tự tôn, không được sao?
Cứ lẳng lặng mà đi, cậu muốn tôi hối hận và day dứt khi để cậu đi như thế à?
Vũ Thanh Hải!
Nếu thích tôi thì làm ơn! Làm ơn ở lại!
Móng tay bấm sâu vào da thịt, để lại vết hằn màu hồng trong lòng bàn tay.
Trong xe ồn ào không xua đi được sự gấp gáp trong lòng Hương.
Nỗi lo sợ rằng Hải đã đi khiến mắt cô đỏ hoe, mọng nước. Chân cuống cuồng chạy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Điều hòa trong xe chỉ khiến áo khô, không lau đi được dòng nước mắt chực trào ra.
Bíp!
Có tin nhắn.
“ Tạm biệt! Heo ngố!”.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Tay buông thõng bên cạnh hông, Hương ngước mắt về phía cánh cửa kính trong suốt. Bầu trời tháng 5
trong xanh không gợn mây. Xanh đến nhức mắt.
Một giọt nước mắt lăn trên gò má, rơi xuống thấm vào cổ áo. Cô khẽ thì thầm.
-Tạm biệt! Khỉ đột!
Có điểm dừng phía trước, Hương đứng dậy với tay ấn nút stop. Xuống xe rồi lại bắt tuyến ngược lại về trường.
Mọi người đang đợi cô và Hải quay lại. Nhưng một tiếng sau, khi nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của cô bước vào từ cổng, từng nụ cười nối đuôi nhau tắt lịm. Lễ bế giảng năm đó cả trường tròn mắt chứng kiến lũ con gái 10A1 ôm nhau nức nở…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.