Đó là một ngày hè đầy nắng, gió lao xao xuyên qua kẽ lá, trên đồng cỏ anh và nó đang nắm tay bước đi trong hạnh phúc. Bỗng nó tinh nghịch chọc anh rồi bỏ chạy. Anh khẽ cười đuổi theo cô nhóc.
– Đố chồng đuổi kịp vợ đó! – nó lè lưỡi trêu anh
– Vợ đợi đấy
Hai người vui vẻ chạy đuổi khắp cánh đồng bồ công anh đầy nắng và hạnh phúc. Trêu đùa mệt lả cả hai nằm dài trên đồng cỏ, hai tay vẫn đan vào nhau.
– Ê chồng! Nếu một ngày anh mất em anh có buồn không?
-không! – anh dứt khoát không một chút suy nghĩ.
Nó thoáng chút buồn ánh mắt nhìn xa xăm như để kìm nén thứ chất lỏng đang trực trào ra.
– Ngốc ạ- anh khẽ cốc đầu nó- nếu ngày đó xảy ra anh thực sự không muốn tồn tại nữa! Vậy sao phải buồn. Chồng bắt vợ cả đời phải ở gần chồng, một bước cũng không được rời khỏi!
Đôi mắt nó rưng rưng, nó khóc òa trong hạnh phúc. Anh cười trước sự trẻ con của nó. Anh khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn, mang theo sự say đắm và hạnh phúc.
* * *
– Vợ ơi! – anh ib nó
– Dạ! Chồng iu iu iu gọi vợ có chuyện gì áh?
– Nhớ vợ ngốc quá àh!- ban sáng vừa đi chơi với nhau tối về đã nhớ nhau rồi.
– Vợ cũng nhớ chồng lém đó! Mà đừng có gọi vợ ngốc nữa nha!
– Vợ ngốc…vợ ngốc…. Vợ ngốc…!
– Giận chồng luôn á. Ứ chơi với chồng nữa!
– Thật á?
– Ta ghét mi!
– Vợ ngốc. Vợ khờ. Vợ trẻ con…! – anh thích nhất là cái tính trẻ con của nó nên cứ chọc nó hoài à
– ……
– Vợ ơi
-….
– Vợ à….!
-….
– Huhu chồng biết sai rồi. Chồng xin lỗi. Tha lỗi cho chồng nha….!
-…..
– Không trả lời mai không cho đi nữa à!
– Dám!
Anh biết tỏng nó mà, chỉ cần dùng chiêu đó là nó hết à. Từng tin nhắn gửi qua gửi lại với nụ cười tươi trên khóe môi hai người