[12 chòm sao] Học Viện Danh Giá

Chương 47: Ích kỉ



Song Ngư mở mắt một cách lười biếng. Đưa tay gác trán, cậu suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy. Chớp mắt một cái, Song Ngư chống tay ngồi dậy. Đưa đôi mắt màu cafe quét quanh căn phòng một lượt, cậu thả đôi chân xuống sàn rồi đứng dậy.

Đóng cửa phòng lại, cậu theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía căn phòng đối diện. Bước thêm vài bước, Song Ngư đưa tay đẩy nhẹ cửa. Nhận ra cánh cửa không khoá, cậu hơi thò đầu vào xem thử rồi bước luôn vào trong lúc nào không hay.

Bước đến chỗ chiếc giường màu xanh thẫm bày bừa đầy sách nấu ăn, cụ thể hơn là sách làm bánh, Song Ngư nghiêng đầu thắc mắc. Nếu cậu nhớ không nhầm thì đống sách này là của Cự Giải mà, sao lại ở đây được nhỉ…

Dừng lại chỗ chiếu nghỉ, Song Ngư hơi thắc mắc khi thấy không có ai trong phòng khách. Dù nhớ hình như Xử Nữ với Ma Kết ngồi đó giải bài tập từ sớm, Song Ngư cũng không mấy quan tâm hai đứa nó đi đâu hay làm gì cho lắm.

Chợt, cậu nghe tiếng vọng ra từ sau bếp.

– Ủa? Mình làm đúng công thức mà~ Kì quá đi~~

Tính hiếu kì nổi dậy. Bước xuống thêm vài bậc nữa, Song Ngư thò đầu ra, đưa đôi mắt màu cafe sẫm lạnh lùng nhìn vào trong căn bếp. Mà, cậu cũng đoán ra được phần nào~

Một cô nàng với mái tóc đen mượt đang ở trong bếp, loay hoay gì đó. Sư Tử dường như không biết đến việc mình đang bị nhìn chằm chằm, vẫn cứ ngó nghiêng ngó dọc từ quyển sách đặt gần đó.

– Cậu làm gì đấy?

Sư Tử hơi giật mình quay qua. Đôi đồng tử màu xanh thẫm thoáng tia kinh ngạc. Đảo mắt vài vòng, Sư Tử bối rối quay ra hướng khác. Nhưng chưa kịp làm gì thì quyển sách nọ đã bị Song Ngư giật mất.

Mặc cho cô nàng đang mang vẻ mặt bất mãn nhất có thể, Song Ngư đưa mắt nhìn vào từng dòng chữ trong sách, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sư Tử với vẻ thắc mắc.

– Cậu đang làm cái quái gì thế?

– Không, cậu nhầm rồi, thật ra tớ…

Sư Tử cuống quýt xua xua hai tay trước mắt, hai má thoáng đỏ ửng vì xấu hổ trông rất dễ thương. Giấu nụ cười thoáng của mình đằng sau quyển sách, Song Ngư vẫn im lặng chờ câu trả lời của cô nàng.

– Chỉ là lúc vào phòng Cự Giải lấy lại quyển sách cậu ấy mượn của tớ, tớ vô tình thấy đống sách nấu ăn này nên…

– Tò mò? Rồi làm thử?

Song Ngư nhướn mày tỏ vẻ không tin. Cô nàng này sao lại nghĩ những chuyện rất đỗi dễ dàng thế này một cách đơn giản quá mức, nếu không muốn gọi là ngớ ngẩn thế này.

Như sực nhớ ra gì đó, lúc này Song Ngư mới quay đầu qua lại quan sát. Từ lúc bước vào, có lẽ quá chú tâm vào Sư Tử mà Song Ngư chẳng để ý đến căn bếp. Bột thì vươn vãi khắp nơi, vỏ trứng bị vứt lung tung đầy sàn nhà. Cậu thực sự thắc mắc, cô nàng đã làm gì đến mức căn bếp trở thành một mớ hỗn độn như thế này. Kiểu này, Xử Nữ và Ma Kết mà nhìn thấy, thì sẽ thế nào nhỉ?

– Cậu có mà phá hoại thì có!

– Đ-Đâu có! Tớ đã làm đúng công thức chứ bộ!!

Nhìn cái vẻ cuống cuồng đáng yêu kia, Song Ngư hơi cười. Cậu đưa mắt nhìn vào quyển sách trong tay. Đôi đồng tử màu cafe thoáng vẻ ngạc nhiên. Món bánh này…?

– Cậu làm cái này?

Sư Tử nghiêng đầu, chớp mắt vài cái rồi lại gật đầu.

– Bánh kem Chocolate ngon mà~

Cái vẻ mặt sáng rỡ kia khiến Song Ngư phì cười. Cậu thắc mắc không biết, có phải do chơi với Kim Ngưu nên Sư Tử bị lây nhiễm cái tính ham ăn của cô nàng không nữa.

Song Ngư hơi để ý tới món bánh mà Sư Tử định làm. Lia mắt sang quyển sách nấu ăn gần đó, Song Ngư mới nhận ra mình không đoán sai.

Cậu còn nhớ rất rõ, rằng Tử Nhi rất thích bánh kem Chocolate, đến mức cô bé có thể ăn liên tục mấy cái mà không ngán. Mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao đó cũng là món bánh kem duy nhất Tử Nhi có thể ăn.

Bởi không thể ăn những món trên hai nguyên liệu, nên bánh kem cũng chẳng ngoại lệ. Vậy mà chẳng hiểu sao, khi ăn một miếng bánh kem Chocolate mà Song Ngư lúc đó làm trong giờ thực hành trong trường, Tử Nhi lại không bị gì cả, ngược lại còn khen ngon. Cậu đã khổ sở bao nhiêu chỉ để học cách làm cái món bánh đó cho cô bé.

Quay về hiện tại. Song Ngư đưa mắt nhìn Sư Tử. Giờ cậu mới nhận ra, khuôn mặt cô nàng dính toàn bột với bột, trông cực ngố. Song Ngư chậm rãi lắc đầu.

– Để tớ chỉ cậu.

– Cậu biết làm???

– Một chút.

Sư Tử vui vẻ chạy lại gian bếp đứng cạnh Song Ngư. Lúc đầu, Sư Tử chỉ toàn làm theo hướng dẫn của Song Ngư, cho đến phần đập trứng…

– Rõ ràng trong sách để ba quả mà!

– Hai! Ba thì béo chết đi được!

– Ba cơ!

– Hai!

– Ba!

– Tớ bảo hai!

Sư Tử với Song Ngư cứ cãi nhai mãi về số lượng trứng. Cuối cùng thì đành giải quyết bằng cách… oẳn tù tì. Rốt cuộc, Sư Tử thắng. Cô nàng vui vẻ đập ba quả trứng bỏ vào hỗn hợp trong khi Song Ngư mặt cứ hầm hầm tỏ vẻ không phục.

Khó chịu là vậy, nhưng cả hai vẫn tiếp tục làm bánh. Chợt, Song Ngư lên tiếng hỏi.

– Cái hôm Thiên Hạt đến, giờ ra chơi lúc cậu ngủ, có nghe Thiên Yết, nói gì không?

Sư Tử hoàn toàn không hiểu.

– Nghe gì cơ? Lúc đó, tớ đã ngủ mà. Bộ Thiên Yết có nói gì quan trọng lắm sao?

– À, không.

Sư Tử nhận thấy sự kì lạ trong lời nói và hành động của Song Ngư, nhưng cũng không để ý lắm.

Song Ngư cẩn thận đổ hỗn hợp bột vào một cái khuôn tròn mà Sư Tử tìm được bên cái kệ dưới bếp trong khi cô nàng kia loay hoay với việc nấu chảy chocolate. Sau đó, cậu lại bỏ cái khuôn đầy hỗn hợp bột kia vào trong lò nướng bánh.

Sau khi giao nhiệm vụ canh chừng lo nướng cho Sư Tử, Song Ngư đi ra ngoài nghe điện thoại. Đến khi vào trong, cậu hoàn toàn đứng ngây như tượng khi thấy cô nàng nằm ngủ dưới sàn cạnh lò nướng.

Tắt lò xong, Song Ngư quay ra sau nhìn Sư Tử. Cô nàng này thật sự chẳng quan tâm đến sức khoẻ của mình một chút nào. Ngày nào cũng thức đến tận hai ba giờ sáng, để giờ ngủ gục như thế này.

Song Ngư đưa tay quệt giọt hỗn hợp dính trên mũi Sư Tử lúc cô nàng khuấy, cho vào miệng. Cậu hơi cười.

– Đã bảo ba quả là béo mà. Thật là!

Song Ngư nhìn Sư Tử thêm lần nữa, rồi đi lại chỗ lò nướng, lấy cái bánh bông lan đã chín vàng ra khỏi đó. Sau khi hoàn thành cái bánh, cậu cẩn thận bỏ nó vào tủ lạnh. Toan đóng cửa tủ lại, chợt một ý nghĩ hiện lên trong đầu Song Ngư. Dán một mảnh giấy bên cạnh, Ngư Ca mới đóng cửa tủ.

Đặt Sư Tử xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô nàng, chẳng hiểu sao, thay vì đi ra, Song Ngư lại ngồi xuống cạnh Sư Nhi. Đôi mắt màu cafe sẫm nhìn cô không rời. Bất giác, Song Ngư đưa tay chạm vào bên má của Sư Tử.

– Sẽ tốt biết bao, nếu cậu là Tử Nhi. Hay, tớ đã quá ích kỉ rồi… Biết rõ Thiên Yết thích cậu, tớ cảm thấy lồng ngực khó chịu. Rốt cuộc, những cảm xúc là gì…

Dù biết rõ rằng Thiên Yết rất thích Sư Tử, càng biết rất khó khăn để cậu ta có thể thích một người nào khác ngoài cô bé năm xưa, ấy vậy mà Song Ngư vẫn không ngăn được những thứ cảm xúc vớ vẩn trong tim mình, đến mức đôi lúc thấy Thiên Yết và Sư Tử thân thiết mà lồng ngực đau nhói. Cậu rõ ràng đã hứa sẽ chỉ có mỗi trong tim thôi mà! Điều này khiến Song Ngư cảm thấy thật tội lỗi.

Song Ngư vô thức hôn nhẹ lên trán cô nhóc. Cậu dịu dàng.

– Ngủ ngon nhé, “Hoàng tử” Tiểu thư.

oOo

Thiên Yết đứng dựa vào tường, tai nghe rõ từng câu từng chữ mà Song Ngư thốt ra. Đôi mắt cậu lạnh lùng đến run người, đến mức chẳng thể đọc được bất kì một tia cảm xúc nào. Nhưng chính cậu cũng không hề biết rằng, đứng cách đó không xa, là Kim Ngưu, với đôi mắt chùng xuống…

oOo

Tụi nó về nhà chung là khoảng sáu giờ. Chẳng hiểu sao lại về cùng lúc với nhau.

Thiên Bình với Song Tử thấy đói, nên mò xuống tủ lạnh kiếm gì đó ăn đại cho có. Vừa mở cửa tủ, một cái bánh kem Chocolate thơm ngon đã đập vào mắt hai đứa nó. Tụi nó sẽ xơi ngay, nhưng đó là trong trường hợp nếu Thiên Bình với Song Tử không nhìn thấy mảnh giấy ghi chú dán bên cạnh, cái thứ khiến tụi nó sợ run người.

Đứa nào động vào cái bánh chỉ một ngón tay, tao giết không tha!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.