Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến Giáng sinh. Đứng cạnh bên cửa sổ, có một chàng trai đang nhìn ra bên ngoài, đôi mắt màu sẫm cafe lạnh lùng thoáng buồn. Giáng sinh, chính ngày đó là ngày cậu và cô gái ấy phải xa cách. Giáng sinh, lại một năm nữa cậu phải đón Giáng sinh một mình, và lời hứa ấy, vẫn chưa thực hiện được.
Có nằm mơ Song Ngư cũng không ngờ mình còn sống, sau khi trải qua bốn cuộc phẫu thuật liên tục chỉ trong vòng một tuần, với ba cuộc thất bại, và hôn mê sâu tận một năm trời. Cậu còn nhớ rất rõ, trước khi đôi mắt này nhắm lại, thân ảnh người con gái đang rơi xuống vách núi ấy đã kịp khắc sâu vào tâm trí cậu. Rồi mang theo sự tự trách đó, cậu dần ngất đi. Song Ngư đã nhìn thấy tử thần, và chính bản thân cậu cũng chẳng muốn sống nữa. Dù vậy, tụi nó, lại là người đã kéo cậu lại, không cho phép cậu từ bỏ. Nhưng để làm gì? Đối với cậu, một thế giới không có cô thật chẳng vui vẻ gì cả! Một chút cũng không!!
Hiện tại, Song Ngư đang làm việc tại tập đoàn của gia đình, ngồi trên cái ghế Tổng Giám đốc và là một trong mười doanh nhân trẻ thành đạt nhất nước ở cái tuổi hai mươi mốt. Nhưng vậy thì đã sao, khi Song Ngư thật chẳng muốn để tâm tới?
Đã bao nhiêu lần, Song Ngư bắt ép bản thân phải sống thật tốt, ép bản thân không được suy nghĩ mãi một cách tiêu cực như vậy, ép bản thân phải cởi mở hơn, nhưng đều không được. Cậu chỉ có thể khép mình lại, đóng chặt cánh cửa trái tim vô thời hạn. Dù cố bao nhiêu, Song Ngư vẫn chẳng thể ngăn nổi nhịp đập con tim mình mỗi khi nhớ về cô gái ấy.
Cậu nhận ra, mình yêu Sư Tử rất nhiều, nhiều đến mức chính cậu còn không thể diễn tả nổi.
Cậu nhớ Sư Tử.
Cậu muốn gặp lại Sư Tử.
Cậu muốn được nhìn thấy cô, được nhìn thấy nụ cười ấy lần nữa. Nhưng âm dương cách biệt, làm sao có thể tương ngộ?
Song Ngư bất giác nâng bàn tay lên, nhìn vào vật mà cậu đang đeo ở ngón áp út. Tháo chiếc nhẫn ấy ra, Song Ngư bất giác ôm chặt lấy nó vào lòng, đôi mắt nhắm lại.
Chiếc nhẫn chứa đựng bao nhiêu tình cảm của cậu dành cho Sư Tử, đã từng là một đôi, nhưng bây giờ, có lẽ chỉ còn mỗi mình cậu còn giữ nó. Song Ngư luôn trân trọng, luôn giữ gìn, dù cậu cũng chẳng biết để làm gì nữa.
Song Ngư chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời kia. Những giọt nước rơi đều đều từ bầu trời xám xịt kia. Mưa rồi! Cậu mở cửa sổ, đưa tay ra ngoài. Mặc kệ nước mưa tạt vào, nhìn cái tay dần bị nước mưa thấm ướt, Song Ngư bất giác mỉm cười. Giá như, những giọt mưa này, có thể rửa trôi đi nỗi u ám trong lòng cậu thì hay biết mấy, nhưng hình như, nó chỉ càng khiến lòng cậu nặng trĩu.
Bất chợt, Song Ngư nhớ ra gì đó, cậu nhìn đồng hồ. Lúc này, kim ngắn đã sắp chỉ đến số bảy. Chút nữa thì quên, hôm nay là ngày mừng Nhân Mã vừa trở về. Cậu đeo lại chiếc nhẫn, rồi lấy chiếc áo treo trên ghế xoay, mặc vào rồi quay người đi về phía cửa phòng.
oOo
Đứng giữa biển người bên đường, có một cô gái dừng lại, đầu hơi ngẩng cao lên về phía đối diện. Chiếc áo khoác màu xanh thẫm mà cô đang mặc, mũ trùm kín chẳng thể thấy được khuôn mặt. Nhưng chẳng hiểu sao, người ta lại có thể cảm nhận được, nỗi buồn man mác từ cô. Hai bàn tay thò vào túi áo khoác của cô gái vô thức nắm chặt, cô cúi đầu xuống, quay người toan bước đi.
– Ôi không! Mưa rồi này!!
Tiếng của một cặp đôi gần đó vang lên, vô tình khiến bước chân cô gái khựng lại. Mặc cho cơn mưa dần trở nên nặng hạt và người ta bắt đầu tìm chỗ trú hoặc chạy nhanh hơn, cô gái vẫn đứng yên một chỗ, mắt vô thức nhìn lên bầu trời xám xịt. Những giọt nước mưa, bắt đầu thấm ướt chiếc áo khoác. Nhưng dường như, cô gái vẫn chẳng hề để tâm tới, cứ đứng ở đó.
oOo
Kim Ngưu vừa tan sở, đang trên đường đến quán mà bọn nó hẹn. Vốn Thiên Yết luôn là người đưa đón cô, nhưng hôm nay cậu lại bận cuộc họp đột xuất, phải mất một lúc mới đến được, quán cũng không xa chỗ làm lắm, nên Kim Ngưu đi bộ luôn. Đó cũng là lí do mà Thiên Yết cứ càu nhàu mãi, bảo cô chuyển hẳn vào công ty cậu làm có phải tốt hơn không này nọ. Nhưng một cô nhân viên như Kim Ngưu, chẳng muốn vì mình mà ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu, chứ chẳng phải là vì không muốn ở bên Thiên Yết đâu. Cũng vì chuyện này, mà ông xã nhà cô cứ giận lẫy mãi. Nghĩ đến đây, Kim Ngưu bất giác bật cười.
Hôm nay vừa là tiệc Giáng sinh, vừa là tiệc mừng Nhân Mã trở về. Kim Ngưu thật muốn gặp lại Nhân Mã quá xá!! Cô nhớ con nhỏ đó quá, thật thắc mắc bây giờ trông ra sao nha!!
Đi một lúc, Kim Ngưu nhận ra, trời bắt đầu mưa. Những giọt mưa dần trở nên nặng hạt. Bước chân Kim Ngưu bắt đầu trở nên gấp gáp hơn, quần áo cũng bắt đầu lốm đốm nước mưa. Có lẽ do chạy quá nhanh, Kim Ngưu vô tình đụng phải một ai đó đi từ hướng ngược lại, khiến cả hai ngã hẳn xuống mặt đường.
– Xin lỗi, thật sự xin lỗi!! Chỉ tại tôi gấp quá cho nên—
Còn chưa kịp nói hết câu, Kim Ngưu đã bị sự kinh ngạc ép ngừng lại giữa chừng. Vừa nãy, chỉ thoáng qua trong vài giây thôi, Kim Ngưu hình như, đã nhìn thấy khuôn mặt người mình đụng phải. Khuôn mặt đó không phải là…?
Cô gái chống tay xuống đất, không nói không rằng mà đứng dậy. Đưa tay kéo chiếc mũ áo khoác xuống, cô dường như đang muốn che đi khuôn mặt của chính mình. Đứng hẳn dậy, cô gái toan bỏ đi, tuy nhiên, bàn tay cô lại bị ai đó nắm lại.
Kim Ngưu không biết tại sao, nhưng cô vẫn đưa tay ra giữ cô gái nọ lại. Rõ ràng ý nghĩ trong đầu cô lúc này thật điên khùng, nhưng Kim Ngưu thực không tin, là mình nhìn nhầm. Một cách khó khăn, cô cất tiếng.
– Có phải… là… Sư Tử… không…?
Cô gái nọ vẫn không có phản ứng, nhưng hình như, cô vừa khẽ giật thót một cái. Cô gái không trả lời Kim Ngưu, cũng không quay mặt lại, chỉ đang cố giật tay mình ra khỏi tay Kim Ngưu.
Sự kiên nhẫn của Kim Ngưu cũng có giới hạn. Cô thả tay cô gái kia ra, nhưng đồng thời lại kéo cô bắt buộc phải quay lại. Hai tay Kim Ngưu vội đặt trên vai cô gái.
Cô gái lộ rõ sự cự tuyệt, nhưng lại không lên tiếng nói gì, điều này càng khiến sự nghi hoặc trong Kim Ngưu lớn hơn. Cô khẽ nhíu mày. Nhanh tay, Kim Ngưu chợt kéo cái mũ áo kia xuống.
Mái tóc màu đen tuyền bồng bềnh lượn sóng, nước da trắng nõn nà hệt như búp bê, và trên hết, là màu mắt xanh thẫm chẳng thể lẫn với bất kì ai được.
– S-Sư… Tử…?! Tại sao…?!
Trước mắt Kim Ngưu lúc này, không còn là đôi mắt tuyệt đẹp nữa, mà chỉ còn mỗi bên mắt phải. Một chiếc băng bịt mắt che đi bên mắt trái, hệt như bị thương. Dù trưởng thành hơn trước, nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Kim Ngưu vẫn có thể nhận ra, người con gái trước mặt mình là ai.
– Chuyện gì… với mắt cậu… vậy?
– K-Không phải… Cô… Cô nhầm người rồi!!
Nói rồi, cô gái toan bỏ đi, nhưng lại bị Kim Ngưu giữ chặt lại. Giọng nói trong trẻo nhẹ bẫng như gió ấy, làm sao Kim Ngưu quên được?!
– Cậu nghĩ tớ ngu ngốc đến độ không thể nhận ra cậu sao hả, Sư Tử?!
Vừa nói, Kim Ngưu vừa lay thật mạnh cô gái. Cơn mưa bắt đầu thấm ướt cả hai người.
Cô gái khẽ cắn môi, tiếp tục phủ nhận.
– K… Không phải…!!
– Cậu đã ở đâu suốt thời gian qua vậy hả?! Có biết bọn tớ lo cho cậu thế nào không hả?!
– Tôi… đã bảo… là… không phải mà!!!
Cô gái gần như hét lên, vùng mạnh khỏi tay Kim Ngưu, khiến cô mất đà mà gần ngã xuống đất. Kim Ngưu vội ngẩng đầu, mở to mắt. Chẳng biết từ bao giờ, con mắt phải duy nhất kia đã ngấn nước. Và ánh mắt, thật khổ sở.
– Tôi đã bảo là không phải mà!!! Mà phải thì đã sao chứ hả?!? Đâu còn quan trọng nữa!!! Việc tôi còn sống hay đã chết, sao mà chẳng được!! Dù sao, cũng chẳng liên quan gì đến mấy người!!
Kim Ngưu nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt khó tin. Người này, rõ ràng là Sư Tử, nhìn thế nào cũng là Sư Tử, nhưng tại sao…?
– Cậu đang nói gì vậy hả?! Mọi người đã rất buồn, vì nghĩ rằng cậu đã chết!! Sao cậu có thể nói như thế chứ?!
– Tại sao tôi không thể nói như thế?! Buồn, tại sao lại buồn cho tôi làm gì…? Một đứa như tôi… tại sao… lại còn sống chứ…?
Dù chỉ một chút, Kim Ngưu cũng không hiểu, Sư Tử đang nói gì. Cô đã rất vui mừng khi nhận ra, người con gái này là Sư Tử, vậy mà cô lại sao vậy? Hệt như đang trách bản thân mình vậy. Tại sao, lại có thể nói những điều đáng buồn như vậy?
– Vì tôi, mà bao nhiêu chuyện đã xảy đến, chỉ vì tôi tồn tại… Tôi lẽ ra, lúc đó tôi nên chết đi rồi mới phải…!!
– Tớ không cho phép cậu nói như thế!!
– Im đi!! Cô chẳng hiểu gì cả, và đừng có nói như thể biết hết!!!
Câu nói đó, chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Kim Ngưu. Sư Tử nói đúng, ít nhất nếu cô gái này thật sự đúng là Sư Tử, rằng cô chẳng hiểu gì cả. Dù muốn trở thành bạn thân, nhưng ngày đó, một chút thôi, Kim Ngưu chẳng thể giúp được gì, thậm chí chỉ biết ganh tỵ với Sư Tử.
– Đúng là tớ, chẳng hiểu gì cả!! Nhưng, cậu có biết, mọi người luôn nhớ về cậu không?
– Điều đó chẳng liên quan tới tôi!! Tôi không quan tâm!! Đủ rồi!! Quá đủ rồi!!!
Chợt, một cảm giác đau buốt truyền tới bộ não, khiến Sư Tử vô thức xoay hẳn mặt về một phía. Cô đưa tay, chạm nhẹ vào bên má. Đau rát.
Kim Ngưu đã chẳng thể nghĩ gì. Cô chỉ biết, cô tức giận, những lời của Sư Tử khiến cô tức giận, rất tức giận. Trong vô thức, cô đã đưa tay tát mạnh vào mặt Sư Tử.
– Cậu nói vậy mà nghe được sao?! Cậu có biết, bao nhiêu người đã vì cậu mà cảm thấy tội lỗi không hả?! Ma Kết và Thiên Yết hận mình không thể cứu cậu dù họ đã ở đó!!! Thậm chí đến hiện tại, họ vẫn còn cảm thấy tội lỗi cậu có biết không?! Và Song Tử, cậu ấy thậm chí đã nghĩ đến chuyện tự tử đấy, chỉ vì muốn chuộc tội với cậu!! Nếu không có Bảo Bình, bọn tớ sẽ mất đi cả Song Tử!! Người chẳng hiểu gì cậu mới đúng!!
Mắt Sư Tử mở to theo từng câu nói của Kim Ngưu. Cô chưa từng nghĩ, Ma Kết và Thiên Yết lại tự trách bản thân chỉ vì họ không thể cứu cô, dù cho chính cô mới là người khiến Thiên Yết phải buông tay, cô cứ nghĩ mình đã cứu Thiên Yết. Còn Song Tử, cô ấy đã đỡ đạn cho Sư Tử, vậy mà tại sao lại nghĩ đến chuyện tự vẫn cơ chứ?! Những chuyện này, tại sao… Đây, đâu phải là điều mà Sư Tử muốn khi cô quyết định rời khỏi bọn nó.
Kim Ngưu nhìn vẻ mặt Sư Tử. Những giọt nước mưa thấm ướt cả người khiến cô còn không biết, thứ nước trên mặt mình có phải nước mưa hay không, và hình như, nó có vị mặn.
– Cậu biết đúng không? Rằng Song Ngư cậu ấy, vẫn còn sống?
Sư Tử không trả lời, thay vào đó là sự im lặng như không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng chuyện Song Ngư còn sống, cô đương nhiên biết. Đã không biết bao nhiêu lần, cô đã rất muốn gặp lại tụi nó, đặc biệt là cậu, muốn được cậu ôm chầm lấy. Nhưng, cô sợ.
– Vậy thì đã sao chứ? Tôi chẳng muốn để tâm nữa…! Thà rằng các người, cứ quên tôi đi… có phải tốt hơn không…?
Nếu không vì Sư Tử, không phải vì bảo vệ cho cô, Song Ngư đã không bị bắn, không phải rơi vào tình trạng nguy kịch và hôn mê sâu. Nếu không vì Sư Tử, những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy đến với lớp S, để lớp S luôn là cái lớp vui nhộn bình yên. Là cô, chính cô là kẻ mang đến đau khổ cho người khác. Tất cả là lỗi của cô, và chính điều đó, Sư Tử không cho phép bản thân đến gần cậu, không cho phép bản thân được gặp lại tụi nó. Cô cứ như sao chổi vậy, chỉ toàn mang đến rắc rối xui xẻo cho người khác mà thôi. Đối với Sư Tử, vậy mà có khi lại tốt hơn.
– Cậu là đồ ích kỉ!!
Sư Tử ngạc nhiên nhìn Kim Ngưu. Từ bao giờ, đôi mắt đen láy kia cũng đã đỏ hoe cả lên.
– Song Ngư đã rất khổ sở! Cậu ấy đã mất đi hoàn toàn nghị lực sống!! Song Ngư trải qua tận bốn cuộc phẫu thuật, với ba lần thất bại, cậu ấy đã đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần!! Song Ngư sống khép kín hơn rất nhiều, cả mục đích để hướng tới cũng chẳng còn!! Nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục sống, và đến tận bây giờ, Song Ngư vẫn rất yêu cậu, cậu có biết không hả??? Cậu bảo cậu yêu cậu ấy, vậy tại sao lại hành hạ Song Ngư như thế!? Lại để cho cậu ấy chịu đau khổ như thế?! Trả lời đi chứ!!!
Sư Tử trân trân đưa mắt nhìn Kim Ngưu, không thể nói ra bất kì điều gì, cô chỉ biết cắn chặt lấy môi để ngăn đi tiếng nấc.
– Cậu có bao giờ, nghĩ đến cảm giác của bọn tớ như thế nào? Nghĩ đến anh trai cậu, Nhật Nam đã phải khổ sở bao nhiêu? Và nghĩ đến Song Ngư, người đã yêu cậu hơn chính bản thân mình??! Cậu bảo cậu không dám đối diện với bọn tớ, thực chất chỉ là nói dối mà thôi!! Cậu chỉ đang thoả mãn chính bản thân mình!! Cậu ích kỉ, ích kỉ lắm Sư Tử!!! Chỉ toàn biết nghĩ cho bản thân, có bao giờ cậu nghĩ cho cảm giác của tớ, của bọn tớ, của Nam, của Thiên Yết, và của Song Ngư chưa???!!
– Tôi…
– Tớ, ghét cậu!! Rất ghét cậu, Sư Tử!! Mặc kệ cậu, muốn ra sao thì ra, tớ không thèm quan tâm nữa!!!
Nói rồi, Kim Ngưu chạy đi mất.
Mặc kệ người ta đang đứng xung quanh hiếu kì nhìn mình, Sư Tử vẫn đứng đó, đôi tay buông thõng và ánh mắt vô hồn. Cô chưa từng nghĩ, những gì mà cô muốn tốt cho họ, lại càng khiến họ khổ sở. Rằng chính cô, là kẻ khiến Song Ngư đau khổ. Những lời nói của Kim Ngưu vừa nãy, hình như vẫn còn vang vọng đâu đây, khiến lồng ngực Sư Tử đau nhói.
Sư Tử cảm thấy, những giọt nước mưa không còn rơi vào mình nữa, như có một cái gì đó che lại. Dù vậy, trên khuôn mặt Sư Tử, nước vẫn chảy, kèm theo đó là tiếng nấc.
Cầm chiếc ô che cho Sư Tử, Khánh Đăng cứ đứng nhìn mà chẳng biết phải nói gì. Ngồi trong chiếc ô tô đậu gần đó, cậu chỉ có thể theo dõi mọi thứ từ bên trong. Lúc này, nhìn Sư Tử đang không ngừng run rẩy, lồng ngực cậu đau thắt.
– Tử Nhi.
Lúc này, Sư Tử mới quay ra sau nhìn Khánh Đăng. Rồi, cô vội quay hẳn ra, chạy tới, sà vào lòng Đăng. Đôi bàn tay bấu chặt áo cậu, Sư Tử úp mặt vào ngực áo Đăng mà khóc.
– Anh hai.
Bất ngờ khiến Đăng buông hẳn chiếc ô ra, khiến nó rơi xuống mặt đường. Cậu nhìn Sư Tử, rồi vòng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang khóc nấc lên và cứ run rẩy không ngừng trong lòng cậu. Dù bao nhiêu năm trôi qua, Sư Tử vẫn thế, vẫn nhỏ bé và mỏng manh đến mạnh mẽ, luôn tự mình chịu đựng tất cả, khiến cậu không thể nói bất kì lời an ủi nào. Dịu dàng, Đăng đưa tay xoa đầu cô em gái.
Sư Tử vẫn tiếp tục khóc trong vòng tay Khánh Đăng, cô nói bằng giọng lạc hẳn đi.
– Là do em… Rời bỏ hay ở lại, em đều… không xứng… Em…
– Chúng ta về nhà thôi.
Đôi bàn tay càng bấu chặt vào áo Khánh Đăng, Sư Tử khẽ gật đầu. Dù vậy, phải mất một lúc lâu, cô mới chịu rời khỏi đó.
Bế Sư Tử vào trong xe, Khánh Đang đặt cô nằm vào hàng ghế sau của ô tô. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc ướt bết trên trán cô em gái, khẽ thở dài.
– Lẽ ra ngay từ đầu, chúng ta không nên trở về đây mới phải.
Sau khi nói với chính mình như vậy, Khánh Đăng đóng cửa xe, rồi bước vòng qua bên ghế lái, mở cửa ngồi vào. Cậu khởi động ô tô, bất giác nhìn lên kính chiếu hậu một cái, đôi mắt đằng sau cặp kính trở nên phức tạp. Chiếc xe ô tô màu đen bóng bắt đầu lăn bánh, hoà vào bức màn trắng xoá của mưa.