Chap 38 :
Bầu trời buổi tối đầy sao , mặt trăng sáng và lung linh đẹp hơn mọi ngày . Nó ngồi trên bậu của sổ ngắm trăng . Tai nghe một bản violin buồn , ngày hôm nay nó mệt mỏi hơn nhưng cũng vui hơn . Mi mắt đã khơn 11 giờ tối vẫn chưa chịu kéo xuống . Ngồi thừ ra đó hồi lâu nó chợt nhớ đến cây đàn . Cây đàn màu trắng hòa vào ánh trăng thánh hai màu tuyệt đẹp . Ngoài đường người đã không còn nhưng vẫn có tiếng xe chạy .
Tháo chiếc heapphone đeo tai ra đặt cây đàn lên vai . Một tay kéo dây đàn , tiếng đàn bao lâu nay không xuất hiện quanh ngôi biệt thự này nay lại vang vọng khắp nơi . Gió nhè nhẹ kéo theo những chiếc là rơi xuống hòa cùng bản nhạc đêm , kết hợp với nhau trong đêm tối .
.
.
.
Hắn vừa kết thúc công việc lúc 11 giờ , thu xếp lại một số hồ sơ chuẩn bị cho việc tuyển người mẫu ngày mai nên hắn mới về muộn . Bụng đánh trống liên tục khiến hắn khó chịu , mặc chiếc áo vest vào . Quăng luôn cái túi đựng hồ sơ trong tập vào xe . Chiếc xe từ từ lăn bánh . Dừng trước cửa hàng thức ăn nhanh , hắn chọn cho mình một ly cà phê nóng . Ngồi nhâm nhi một lúc mới đứng dậy ra về . Cố ý hay vô ý mà hắn lại chạy ngang qua ngôi biệt thự nhà nó . Tiếng đàn vang bên tay hắn như gợi bao kỉ niệm làm hắn đau nay lại đau thêm . Một tia nghi ngờ xuất hiện trong đầu hắn , bản nhạc này hắn đã từng nghe không phải từng nghe mà một năm trước đây ngày nào hắn cũng dừng ở đây để nghe . KHi tiếng nhạc dứt hắn mới sực tĩnh , cho động cơ xe chạy đi nhưng trong lòng vẫn còn một dầu chấm hỏi to đùng .
Định mệnh đã cho ta gặp nhau ,
Nhưng anh và em lại vô tình không biết .
Sáng ……..
Những tia nắng vươn mình trèo qua cửa sổ , khẽ cựa mình thúc dậy . Vài tin nhắn tối qua của Miu nó vẫn chưa đọc . Quơ tay lấy điện thoại phía bàn , Dòng tin nhỏ nhắn hiện ratrướcc mắt nó ,
” Sáng nay đến Vỹ Anh chơi nhé !
Gặp cậu ở đó
”
Đặt điện thoại lại vị trí cũ , vscn xong nó khoác chiếc áo phông màu trắng cùng cái quần short dài đến đầu gối đi ra ngoài . Không quên dặn quản gia trước khi đi . Bắt chuyến xe buýt chay vào trung tâm . Hôm nay nó bụi hơn bình thường , nhưng vẫn là mũ lưỡi trai , dép lê như trước đây . Tuyến xe dừng trước trạm gần công ty Vỹ Anh .
Miu bận một hciec61 váy màu đen ôm sát người ,lộ ra những đường cong tuyệt hão . Bảo thì khoác lên mình bộ vest đen sang trọng . Hôm nay nhỏ có buổi thuyết trình về sản phầm đá quý cho công ty nhà mình ở Vỹ Anh . Còn bào thì là cổ đông thứ hai sau giám đốc Vỹ Anh nên đương nhiên phải có mặt . Còn nó không đi thi cũng chẳng có làm gì lại đi xuất hiện ở Vỹ Anh to lớn này . Tình ra cũng thật buồn cười .
Hai còn người hai tình cách ..
Họ bước qua nhau vô tình nhưng lại gắn kết ..
Sợi dây định mệnh lại một lần nữa muốn trêu đùa hai số phận khác nhau
Buổi tuyển người mẫu diễn ra rất náo nhiệt , Miu vừa thuyết trình xong cũng đi ra ngoài xem , đương nhiên với tài năng và khả năng giao tiếp của nhỏ thì chuyện lấy hợp đồng này là rất dễ . Cộng thêm nữa nhỏ lại là người yêu của Bảo , sắp tới sẽ là vợ của cậu thì ai lại không nể mặt . Nó đứng một góc khuất nhìn cuộc tuyển người diễn ra . Chẳng mấy thú vị khi chỉ để cho nhân viên phụ trách lo việc này . Nếu có giám đốc đích thân ra chọn thì chắc sẽ vui hơn .
Nhỏ đi lòng dòng tìm nó nhưng chẳng thấy . Còn nó thì đang đứng như trời tròng khi người nhân viên phụ trách chỉ tay ngày mình nói mình được chọn .
– Này cô đội mũ , cô là người được giám đốc đích thân chọn .
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán . Giám đốc chưa bao giờ chọn người mẫu cả , chỉ đứng nhìn thôi . Còn nó thì bắt ngờ lắm nưng nhanh chống lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có lên tiếng
-Tôi không có đăng kí .
– Tuy cô không đang kí nhưng lại may mắn lọt vào mắt xanh của giám đốc nênc ậu ấy mới chọn cô đấy .
– Xin lỗi tôi không thích .
– Vậy cô đến đây làm gì ?- cô nhân viên bắt đầu tức giận
– Tìm người .
– Ở đây không có người cho cô tìm .
– Vậy tôi đi .
– Khoan – Từ bên trong giọng của người con trai vang lên , âm vực lạnh lẽo vô cùng
– Tôi quen anh à . – nó nhìn tên đấy một cái .
– Không có .
Nó im lặng bước đi , trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nhói ở tim .
Miu và Bảo cũng vừa đi tới , nhỏ thấy nó liền lao tới ôm chầm , mồ hôi ướt cả cái áo đang mặt , giọng trách mắng
– Cậu ở đây làm tớ tìm muốn chết .
– Xin lỗi . – Hai từ nó nghe sau thật ấm áp . Trái tim hắn cũng dâng lên một càm giác kì lạ . Từ khi nhìn thấy nó đứng trong góc , cách ăn mặc chẳng có gì nổi bật nhưng chiếc nhẫn trên tay nó lại gây ấn tượng với hắn . Rất giống với chiếc nhẫn trước đây của hắn và nó .
– Vỹ cậu tự mình tuyễn người mẫu à .
– Không có …chỉ là .
– Hai người quen nhau à .
– Ừ , bạn thân .
– Thôi đi ăn kem đi .
– Tớ không ăn kem .
– Sorry bạn hiền mình quên .
Nói xong Miu kéo nó đi , Bảo thì lồi hắn . Còn hắn đang trong trạng thái lơ lửng . Cô gái trước mặt hắn không ăn kem , đeo nhẫn giống nó nhưng lại có gương mặt khác nó. Chỉ có đôi mắt là hắn chưa nhìn thấy bởi cô gái đó đội món che đi nữa khuôn mặt .
Mọi người trong công ty liên tục bàn tán về việc giám đốc chưa bao giờ nói chuyện với người lạ khi chưa được vào làm ở đây .
Gặp nhau nhưng không biết
Thì xin người đừng bao giờ yêu
Vì khi ấy ta sẽ lại đau thêm mà thôi .