Hoa Ven Đường Chưa Nở

Chương 18



Ngày hôm sau, mới gần 4 giờ sáng ông Hưng đã chạy xe lên chợ đầu mối mua đồ về để bày mâm cỗ Trung Thu và làm kẹo kéo cho các con.

Ông mua hai cặp bánh Trung Thu, một cặp ông để thắp hương các cụ trong nhà, một cặp khác ông mang xuống biếu ông bà nội.

Ngân với Linh mắt nhắm mắt mở ra sân giếng đánh răng rồi về nhà cùng bố chuẩn bị cỗ, hai chị em vừa sang nhà thì ông cũng đi chợ về đến nơi.

– Chà, bố mua gì mà nhiều quá vậy?

Linh giúp ông giữ thùng các tông đựng đồ cho ông gật chân chống dựng xe.

– Hoa quả đấy mà, rằm có khác, bố đi sớm thế rồi mà các bà các mẹ còn đi sớm hơn.

– Bố vất vả quá.

Ngân làm mặt mếu máo rồi dắt xe vào sân, hôm nay ông cho thợ xây nghỉ hết, cho họ ở nhà đón Tết cùng vợ con, thế nên giờ nhà chẳng còn ai ngoài bốn bố con ra cả.

Ngân lấy kéo cắt lớp băng dính ra, bên trong toàn là bánh kẹo với hoa quả, mỗi quả là một loại khác nhau.

– Mâm cỗ Trung Thu thì có những gì hả bố?

Linh bê quả dưa hấu lên ngắm nghía rồi quay sang hỏi bố.

– Mâm cỗ Trung Thu thông thường có trọng tâm là con chó được làm bằng tép bưởi, có gắn thêm hai hạt đỗ đen làm mắt, xung quanh thì bày thêm hoa quả và những loại bánh nướng, bánh dẻo thập cẩm hoặc là loại bánh chay có hình lợn mẹ với đàn lợn con.

– Thế bố không mua lợn mẹ với lợn con à?

Nghe ông Hưng nói thế, Linh bới tung lên tìm chả thấy cái bánh chay hình con lợn đâu, Ngân giơ tay cốc đầu em một cái làm ông Hưng với anh Việt cứ đứng tủm tỉm cười.

– Bố bảo ” hoặc là “, chứ có phải bắt buộc đâu, có cặp bánh hình bông hoa thế này là xinh rồi.

– Thế ai làm con chó bằng quả bưởi này đây?

Linh giơ quả bưởi lên cao.

– Tao chỉ biết mổ gà thôi, cắt tỉa kiểu này thì không cần phải lo, có anh Việt đây rồi.

Linh vào nhà cầm dao rồi trải tấm bìa cát tông ra nơi sạch sẽ nhất trong sân cho anh Việt, Linh hào hứng cầm điện thoại quay video, coi như làm kỉ niệm, Ngân cầm quả táo tàu lên thủ thỉ:

– Em biết làm con thiên nga bằng táo đấy, nhưng mà để đến tối thì táo bị thâm xấu lắm, nên thôi.

Mãi đến quá trưa mâm cỗ mới được hoàn thành xong, ông Hưng bắt tay vào làm kẹo kéo. Sáng nay ông lùng khắp cả chợ mới mua được mật mía, Linh thì giúp bố rang lạc, thỉnh thoảng cô tiện tay nhón một hạt bỏ vào miệng.

– Bố học ai mà biết làm thế bố?

– Ông nội con đấy, ngày xưa ông cũng đi bán kẹo kéo mà.

– Thật á?

Ba anh em đồng thanh.

– Ừ, nhưng nhà nhiều miệng ăn, bán cũng không lãi nhiều nên ông bỏ nghề, chuyển sang làm thuê cho người ta.

Ông vừa thắng mật trên ngọn lửa bếp ga vừa trò chuyện.

– Làm sao để biết mật đun thế nào là vừa tới hả bố?

Anh Việt hỏi, chăm chú nhìn từng bước làm coi như học được thêm một món mới.

– Con có thể nhỏ mấy giọt đường vào nước ở nhiệt độ thường, nếu giọt đường không bị hòa tan là vừa tới. Người có kinh nghiệm chỉ cần ngửi mùi đường đang thắng là có thể xác định được, còn bố thì chịu thôi, haha.

Ông cười, lại giải thích thêm:

– Nếu đường thắng chưa tới sẽ không đủ độ đông kết để làm kẹo, nếu thắng quá mức kẹo sẽ cứng, không đạt độ dẻo như yêu cầu.

– Tưởng đơn giản mà cũng lằng nhằng phết bố nhỉ.

– Ừ, trên đời có nhiều chuyện tưởng chừng như đơn giản lại vô cùng phức tạp và ngược lại con ạ.

Do đã nhiều năm không làm nên còn nhiều bỡ ngỡ, hình dạng không được đẹp mắt nhưng mà mùi vị rất ngon.

Ông vừa bê kẹo ra từ bếp vừa rao một câu thế này:

” Kẹo kéo đê, kẹo kéo đê…

Cô nào chồng bỏ, chồng chê

ăn cây kẹo kéo chồng mê, chồng về.”

Linh nghe xong cười khanh khách :

– Câu này chắc dành cho chị Ngân.

– Tao chả cho một phát răng môi lẫn lộn bây giờ.

Hơn 8 giờ tối, sau khi đã tắm giặt sạch sẽ, anh Việt giúp bố bê mâm cỗ lên trên sân thượng được thợ xây dựng tạm bợ trên đấy. Tiếng trẻ con trong xóm í ới gọi nhau ở con đường đất ngay bên cạnh. Những bé trai đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, tay cầm gậy như ý bằng nhựa đùa nhau cười khúc khích. Những bé gái được mẹ thắt bím tóc cho rồi cài vương miện lên, trên người thì mặc váy công chúa. Linh và Ngân đứng nhìn, tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tủi thân khi không có mẹ, Ngân mắt cay cay nhìn đi hướng khác, tiếng ông Hưng gọi vọng lên từ dưới nhà:

– Linh hay Ngân xuống giúp bố treo đèn lồng lên nào.

– Dạ.

Ở Việt Nam, đèn lồng treo trước cửa nhà tượng trưng cho sự bình an và may mắn. Một số khác thì làm theo dạng đèn hoa đăng, sau khi ghi lời cầu nguyện vào thì thả trôi sông, coi như là mang lời cầu nguyện đi xa.

Cả xóm, nhà nào nhà nấy đều đã treo đèn, có lẽ nhà ông là gia đình treo đèn muộn nhất. Tết Trung Thu có khác, đường phố nhộn nhịp ánh đèn cùng tiếng trống, rồi cả tiếng trẻ con đùa nhau hò hét. Mấy anh thanh niên trong xóm thành lập một đội múa Lân, họ rước ảnh bác Hồ từ đầu làng tới cuối làng, theo sau là anh chỉ huy đầu đội mũ Lân, chỉ huy cả đám phía sau múa theo nhịp trống. Thấy các con chỉ đứng nhìn, ông Hưng đi lại gần tựa tay vào lan can:

– Xuống dưới rước đèn cùng mọi người cho vui.

– Dạ, hay bố cũng xuống đi bố.

– Thôi, bố già rồi.

Dù ông từ chối khéo thế nào vẫn bị kéo xuống nhập hội cùng mọi người. Linh khoác tay anh Việt, vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh tìm một người. Vũ từ trong đám đông đã nhìn thấy cô, cậu nhanh chân chạy về phía Linh, cẩn thận để cô không phát hiện rồi giơ tay bịt mắt lại. Linh ngửi thấy mùi nước xả vải quen thuộc trên áo cậu, biết ngay là thằng bạn thân liền không thương tiếc huých một cùi chỏ vào bụng Vũ.

– Au, làm gì mà mạnh tay thế.

Vũ đau đớn ôm bụng lùi lại xuýt xoa, anh Việt cười lắc đầu, đi trước cho hai đứa nó đùa với nhau. Ngân bế thằng cu Tí năm nay hơn 2 tuổi nhà cô Bống trên tay, dênh nó ngay sau đội múa Lân của xóm, anh Việt đi bên cạnh véo má nó:

– Nặng phết nhỉ, mới ngày nào còn đỏ hỏn, vèo một cái đã lớn tướng thế này rồi.

– Anh Việt mà không lấy vợ nhanh là em Tí lấy vợ trước đấy.

Cô Bống đùa, Ngân đổi tay vì thằng nhóc con nặng quá nên tay hơi mỏi:

– Sắp rồi, sang năm bê tráp cho anh nhé, kiểu gì chả đẹp zai nhất đội hình nhà trai.

Sau khi rước ảnh bác Hồ xong đã là hơn 10 giờ đêm. Mọi người ai về nhà nấy trông trăng để chờ phá cỗ, tiếng trẻ con cũng bớt dần, thay vào đấy là tiếng cóc nhái kêu inh ỏi trong bụi cây trước cửa nhà.

Mọi người nhìn trăng sáng, lại nhớ đến sự tích Chú Cuội trên cung trăng được học hồi cấp 1. Sự tích kể rằng do một hôm Cuội đi vắng, cây đa quý bị bật gốc bay lên trời, chú Cuội bèn bám vào rễ cây níu kéo lại nhưng không được và đã bị bay lên cung trăng với cả cây của mình. Nhìn lên Mặt Trăng, có thể thấy một vết đen rõ hình một cây cổ thụ còn có người ngồi dưới gốc cây, và trẻ em đến giờ vẫn tin rằng, đó chính là hình ảnh chú Cuội ngồi dưới gốc cây đa của mình.

Việt tựa lưng vào thanh sắt nhìn lên bầu trời, trăng ngày một lên cao, ông Hưng sợ các con buồn bèn thủ thỉ:

– Ngoài ý nghĩa vui chơi cho trẻ em thì Tết Trung Thu còn là dịp để người ta ngắm trăng tiên đoán mùa màng và vận mệnh quốc gia đấy con ạ.

Ba người con quay sang chăm chú nhìn bố, thấy ánh mắt hiếu kì của chúng, ông càng vui vẻ nói thêm.

– Các cụ thường nói, nếu trăng sáng vằng vặc, sẽ có vụ bội thu, nếu thấy trăng màu vàng, tằm sẽ nhả nhiều tơ, nếu trăng thu màu xanh hay lục thì năm đó sẽ có thiên tai, và nếu trăng thu màu cam trong sáng thì đất nước sẽ thịnh trị.

Việt tròn mắt nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, quay sang hỏi Linh:

– Em nói xem trăng hôm nay thế nào?

Linh ngắm một lúc lâu, khẳng định chắc nịch :

– Sáng vằng vặc, năm nay vụ mùa bội thu.

Ngân lập tức phản bác:

– Rõ ràng màu cam mà.

Cả nhà cười vang, đồng hồ đã điểm hơn 11 giờ đêm, ông Hưng đứng dậy:

– Mấy đứa ngồi đây nhé, bố xuống lấy cái này cho mấy đứa chơi.

– Cái gì thế bố?

– Bí mật.

Nhìn dáng bố gầy gò khuất sau thành tường cầu thang, ba anh em mắt mũi cay xè, Việt nhớ lại những năm trước đây.

– Nhớ những ngày mẹ mới bỏ đi, Linh còn bé tí, sáng sớm bố đã phải dậy nấu cám cho lợn ăn, rồi lại đạp xe ra đê của làng bên cạnh cắt cỏ voi về cho cá.

– Ngày ấy Linh hư lắm, cứ rời bố một lúc là lại khóc nhè, cả anh với chị Ngân không ai trông nổi em, bố phải gọi cả bà nội xuống, bà cũng đành bó tay, bố lại vừa bế em vừa nấu cám, còn anh thì thay bố đi cắt cỏ cho cá.

Vừa kể đến đây, hai chị em đã không kìm được nước mắt, Linh gục đầu vào lòng Ngân, Ngân giơ tay vuốt tóc em gái.

– Năm mày 5 tuổi, bố đưa mày sang nhà bà Thi gửi lớp, ngày ấy bọn trẻ con không được sạch sẽ như bây giờ đâu, bố mẹ ai cũng bận ra đồng từ sớm, khuya mới về nên không có thời gian chăm sóc cho con nên đứa nào cũng chấy rận đầy đầu. May ra có mày được bố ngày nào cũng tắm táp gội đầu cho, thế mà đi học ngủ chung với chúng nó vẫn bị lây chấy. Tao sợ còn không dám ngủ với mày luôn, haha, bố đành phải về sớm lấy chải mau chải chuốt cho mày, thế mà cũng không hết. Nghe hàng xóm người ta mách giã hạt nạ ra rồi ủ cho mày là kiểu gì chấy cũng chết hết, bố cũng làm đấy, thế mà có chết con nào đâu.

– Thế xong về sau thì sao?

– Về sau có hàng thuốc tẩy, người ta mách dùng phấn bụi kẻ lên đầu, rồi ủ, may ra hết, thế mà hết thật, nhưng mà tóc mày hỏng hết này, nhìn xem, giờ xoăn tít như lông chân anh Việt.

Ngân vừa nói vừa vuốt tóc Linh, Linh giơ tay chạm vào tóc mình, đúng là tóc hỏng hết thật, đi ra hiệu cắt tóc nào cũng bị họ chê.

– Thật hay đùa vậy?

– Mày thấy tao đùa mày bao giờ chưa?

Anh Việt ngồi bên cạnh xoa đầu em gái:

– Biết bố thương em nhất nhà rồi, vậy từ mai không được cãi lời để bố buồn nữa nhé.

Tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang, ba anh em thôi không nói nữa, Linh giơ tay lau nước mắt rồi ngồi dậy xem bố mang gì tới. Ông Hưng đặt xuống khoảng hơn 20 dây thép dài có xiên hạt bưởi khô.

– Còn nhớ trò này không?

– A, đốt pháo bằng hạt bưởi, ngày trước không có tiền mua pháo bông nên bố làm cái này cho bọn con chơi suốt.

Linh reo lên, những hạt bưởi đã được bóc vỏ và phơi khô, giờ đang được xiên vào những dây thép dài gần 1 mét.

– Bố chuẩn bị bao giờ thế ạ? Sao con không biết nhỉ?

– Cũng lâu rồi, có cái này chơi mới có không khí Trung Thu con ạ.

– Yeah! Bố là tuyệt nhất!

Đồng hồ chỉ gần 12 giờ đêm, trăng cũng gần lên tới đỉnh đầu, mọi người trong nhà ngồi quây quần bên mâm cỗ chờ đợi.

– Quên, Linh chạy sang gọi thằng Vũ qua đây cùng phá cỗ cho vui.

– Thôi, kệ nó, nhà nó thiếu gì bánh kẹo đâu chị.

– Mày bị hâm à? Nhà nó giờ còn có ai, gọi nó sang đây cùng nhau phá cỗ, càng đông vui, để nó thui thủi một mình ở nhà tội nghiệp chứ.

– Chị con nói phải đấy, bố vừa thấy thằng bé ngồi một mình ở sân.

– Nhanh.

Ngân đá nhẹ vào lưng Linh, Linh miễn cưỡng đứng dậy, không phải là cô không muốn Vũ sang, tại sợ cậu chê thôi.

– Kể ra nhà mình xây cũng nhanh bố nhỉ, mà ngồi trên cái dàn thế này có sợ sập không bố?

– Bố cũng hơi lo lo, hay Việt chuyển mâm xuống sân ngồi đi, tối tăm chẳng may trượt chân ngã là chết đấy.

– Vâng.

Linh gọi Vũ sang đến nơi, trăng vừa hay lên tới đỉnh đầu, nghe thấy cả tiếng vỗ tay hoan hô của bọn trẻ con hàng xóm xung quanh :

– Trăng lên rồi, trăng lên rồi, phá cỗ được chưa mẹ?

Bánh Trung Thu tượng trưng cho sự đoàn tụ và hòa thuận của gia đình. Thường thì bánh sẽ được cắt theo đúng số thành viên trong gia đình, nhưng vì có cả Vũ nên anh Việt cẩn thận cắt thành 5 miếng thật đều. Người ta nói, miếng bánh càng đều thì gia đình càng hòa thuận và hạnh phúc.

– Kìa, kìa anh, cắt cẩn thận một chút.

Ngân đưa miếng bánh nướng lên ngửi, không khỏi xuýt xoa :

– Chà, thơm quá.

– Bố ơi, bố ăn miếng này đi ạ.

Ông Hưng đón lấy miếng bánh từ tay anh con trai cả:

– Bố cảm ơn.

Thấy Vũ ngồi đần mặt nhìn mọi người, ông Hưng lên tiếng:

– Vũ, ăn đi cháu.

– Dạ.

Vũ đưa miếng bánh lên miệng cắn một miếng, mùi vị gì đây nhỉ, có cái gì mặn mặn trào ra từ khóe mắt chảy cả vào miệng, cậu tự hỏi :

” Đây có phải là hương vị gia đình không? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.