*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tui quên mất hôm nay sinh nhật Hổ ;-; mà lỡ viết hai chap rồi. Vậy tui bù ngoại truyện cho Hổ vào hôm khác nha :’))) Xl Hổ nhiều :’)))
_________. __________. _________.
FUTURE MAIN’S P.O.V
Tôi cầm bức thư đứng dậy và đưa cho Naoto, Naoto cầm lấy và nhận thấy dấu bưu điện khác thường.
“Dấu bưu điện này.. Không phải ở Nhật. Nó từ Phi-líp-pin, nó là của ai đã gửi chứ?”-Naoto
“Phi-líp-pin? Take, còn nhớ hồi đó. Động cơ của con xe cậu được lấy ở Phi-líp-pin không?”-Sara
“Ừm… Khoan không lẽ nó từ…”-Take
“Chính xác, từ Mikey đấy”-Sara
_________. __________. _________.
Hiện tại chúng tôi đã được đặt chuyến bay qua Phi-líp-pin và đang đứng ở trước khu mà Mikey đã kể. Trông cũng khá to, coi bộ phải leo trèo nhiều đây.
“Sara-chan”-Take
“Không, không cần đâu. Tớ không phải con mèo lười ngày ấy đâu”-Sara cười buồn
Mỗi lần có bất kì ai nhắc đến lười hay nhắc về tính tình, thói quen của tôi thời xưa. Hay kể đến nhất là lười, và khi nói về điều đó nó khiến tôi nhớ đến Chifuyu.
“Lúc tớ đi rồi thì đừng có tỏ ra lười biếng nữa nhé, cô mèo lười của tôi”-Chifuyu tht cười
Ừm.. Cậu ấy thực sự đi rồi. Nếu giờ cậu ấy còn, tôi vẫn có thể tự nhiên, thoải mái tỏ ra lười biếng. Cậu ấy sẽ luôn là người đỡ dậy và cõng đi.
Tôi với Take leo qua lên khá nhiều đến toát mồ hôi, tại sao tôi lại mặc quần dài làm gì nhỉ? Quả áo len trễ ngang vai này cũng khiến mình nóng chết mợ đi được. Take trông có vẻ khá lo lắng, tôi hiểu cậu ấy đang nghĩ gì mà.
“Không sao đâu Take. Tớ bảo kê cậu mà”-Sara
“…ừm”-Take
Cậu ta nói cho có thôi chứ cậu ta vẫn lo lắng, chữ in rõ rành rành trên mặt nhé. Đi qua một khung nữa thì Take đột nhiên xúc động, tôi biết cậu đang xúc động điều gì. Nơi này là nơi anh Shin đã tìm thấy động cơ cho con BAB của Take hồi trước.
“Takemitchy, Sarachin”-Mikey
Mikey nhìn chúng tôi rồi cười, vẫn là ánh mắt đó. Nó không đổi so với trước là mấy, vẫn là Mikey thôi nhưng tâm trạng thì chỉ có anh ấy chắc được thôi.
“Mikey-kun… Ừm… Mày vẫn khỏe chứ?”-Take
“Ừm..”-Mikey
‘Hỏi câu vừa nhạt vừa thừa’-Sara
“Tao.. Tao xin lỗi”-Take nhiên bật khóc
“Tính mít ướt đó vẫn không đổi nhỉ?”-Mikey
“Lần thứ ba trong ngày rồi chứ đùa..”-Sara
“Sara-chan, cậu cố tình tỏ ra phũ để giống khi xưa đúng không!?”-Take
“Không tớ cố ý.”-Sara
“Sarachin vẫn vậy nhỉ?”-Mikey
“…Khác nhiều lắm, anh không biết thôi”-Sara cười mỉm
“Ừm, tao cất công gọi hai người đến đây là vì có chuyện cần nhờ”-Mikey
‘Tới giờ tôi mới để ý style ăn mặc của Mikey trông giống của tôi’-Sara
“Touman đã thay đổi mất rồi… Takemitchy… Tại sao mày lại rời Touman và dẫn Sara theo?”-Mikey
“….”-Sara quay đi
“H-hả?”-Take
“Tao đã muốn chúng ta ở cùng nhau mà, tao đã muốn mày trách mắng tao như anh hai. Dù gì tao cũng cố gắng một mình nhưng vẫn kìm nén lại được.”-Mikey
“….”-Sara mím môi
Tôi lại có hành động y trang như lần cũ. Mím chặt môi, đầu cúi xuống nhìn đấu để mái tóc che đi đôi mắt.
“Sarachin, em lại thế rồi.”-Mikey-“Tao muốn nhờ một trong hai người kết thúc tao. Gϊếŧ tao đi”-Mikey
Mikey ném cây súng xuống đất, đứng đó xem biểu hiện của cả hai đứa. Đầu tôi hơi ngước lên một tí đều lộ đôi mắt nhìn khẩu súng dưới đất. Take dường như không thể gϊếŧ được rồi, Mikey chuyển sang nhìn tôi. Thấy tôi bắt đầu bước đến gần cây súng, cúi xuống và nhặt lên.
“Sarachin, em có thể làm được không? Anh cần em kết thúc anh tại đây”-Mikey
“Gϊếŧ? Hoặc bị gϊếŧ?”-Sara
Tôi nhìn cây súng trong tay rồi ngước lên nhìn Mikey. Tay tự động lấy súng đặt ngay thái dương bên phải.
“Em chọn tự sát.”-Sara
“….Sarachin, đừng..”-Mikey
“Mikey… Anh có thực sự muốn tôi chết không?”-Sara
“Hả..?”-Mikey-‘Đổi cách xưng hô rồi?’
“Cậu đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa Sara”-Take
“Súng vẫn còn trên đầu đấy.”-Sara-“Anh thừa biết mà đúng không?”
“Sarachin…”-Mikey
Mikey đứng dậy khỏi Take rồi tiến lại gần tôi. Anh lấy tay đặt lên cây súng rồi kéo nó lại gần anh.
“Người phải bị kết liễu là anh. Người bị gϊếŧ phải là anh và người gϊếŧ? Em có dám làm không? Vì anh”-Mikey
“Tất cả những điều ngu xuẩn mà anh vừa nói, nó không dành cho anh. Gϊếŧ anh đâu được lợi gì? Anh cũng chẳng dám gϊếŧ tôi nữa.”-Sara
“Sarachin..”-Mikey nắm chặt cả tay Sara lẫn súng nhưng không nhấn nút bắn-“làm ơn đừng nói… Chỉ cần kết liễu thôi. Mọi chuyện sẽ ổn.”
‘Đau…’-Sara
Hai đứa nhắm chặt mắt không dám mở ra. Take ngồi đó chẳng biết phải làm gì, súng chỉ cần nổ một phát là một trong hai người ra đi.
*Đoàng!*
Tôi và Take mở bật mắt ra và nhìn thấy cảnh tượng không thể ngờ đến được. Naoto bước vào bên trong và đã bắn trúng Mikey khi cậu bắt gặp cảnh tôi bị Mikey nắm chặt tay chĩa súng vào đầu.
“Hai người ổn chứ!!?”-Naoto
“Mikey..!!”-Sara
Tôi ngồi thụp xuống đỡ Mikey, đầu trọng thương máu. Trong lúc Mikey không để ý lúc đấy tôi cũng cầm lấy súng sửa lại chốt an toàn đóng. Không nghĩ rằng Naoto sẽ xông vào và bắn Mikey.
“Sara-san!! Không được lại gần!!”-Naoto nhìn khẩu súng-“Không định gϊếŧ sao?”
“Mikey!?”-Take
“MIKEY!! MIKEY!!”-Sara
‘Không được mà… Không được.. Nước mắt em sắp rơi rồi..’-Sara
“…Tachibana Naoto?”-Mikey
“!!?”-Naoto
“…”-Take
“…cảm ơn nhé, cuối cùng Sarachin cũng không làm được rồi. Cuối cùng cũng kết thúc rồi… Cuộc đời tao chỉ toàn là đau khổ..”-Mikey
“Mikey, đừng mà… Xin anh… Chắc chắn nó sẽ thay đổi mà. Take sẽ thay đổi nó mà!!”-Sara
‘Anh cũng là người thân của em mà…’-Sara
“…hehe, cảm ơn đã động viên anh nhé, Sarachin. Dù là nói dối thì anh cũng rất vui đấy.”-Mikey cười-“Sarachin, vòng tay em ấm quá.. Ước gì được nằm trong nó cả đời nhỉ? Nhưng giờ thì không được nữa…”
“Mikey… Làm ơn… Nè TRẢ LỜI ĐI CHỨ!!?”-Sara
Tôi ôm trầm xác anh vào lòng, mặc kệ cho máu có thẫm đẫm áo hay da mình như thế nào. Mikey… Giờ em mới nhận ra.. Cái thứ em dành cho anh không chỉ là bạn.. Em thật ngốc mà..
(Ừ nói thế nhưng vẫn là Harem nha k phải cp đâu. Đang định bẻ lái nhưng thôi)
“Sara-san..?”-Naoto
“Takemichi”-Sara
“H-hả?”-Take
_________. __________. _________.
Những gì khởi đầu hành trình Tokyo Revenger mà bao gồm cả Sarako, nhân vật thêm vào.
Đón xem từng chapters về một cô gái lạc vào đây sẽ thay đổi cốt chuyện như nào nhé !
Chap 42: Mảnh thời gian nhất định