Bệnh tình của Nhiễm Tâm cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ là nàng không quen với khí hậu, cộng với nàng chưa bao giờ ở một địa phương thiếu thốn trầm trọng nhu yếu phẩm mới đổ bệnh. Khả Thanh kê thuốc cho nàng, chiều tối lên núi hái dược về, sắc thuốc rồi lại mang đến giường cho nàng.
Vốn định tuần này cả đoàn người sẽ di chuyển sang nơi khác nhưng vì Nhiễm Tâm bệnh nên dời lại hai ngày. Trời càng lúc càng lạnh hơn, nàng cho các nội thị vệ mang thêm một ít chăn mền đến trải dưới đất cho các nha hoàn ngủ, nằm chung với nha hoàn còn có Khả Thanh đại nhân của Cảnh quốc và toàn thể nhất đẳng nha hoàn, không thể nào để chịu thiệt.
Dưới đất mặc dù lót tấm chăn dày nhưng vẫn mang ý lạnh tới, Ánh Tuyết hơi run rẩy vì lạnh, cuộn người trong chăn mong ấm áp. Lộ Kiều ở bên cạnh vươn tay đến chỗ nàng, ôm lấy eo thon của nàng trong vòng tay mình. Ánh Tuyết khẽ sững người, nàng định động đậy tránh khỏi liền nghe tiếng Lộ Kiều nói thỏ thẻ:
– Đừng rộn, Khả Thanh đại nhân sẽ nghe.
Các hạ nhân vốn dĩ được sắp xếp nằm ngủ với nhau trong một góc nhà, Nhược Thủy nằm cạnh Nhược Vân, Nhược Vân nằm cạnh Lộ Kiều, Lộ Kiều lại nằm kế Ánh Tuyết. Lộ Kiều trên đường đi đã sớm để mắt đến Ánh Tuyết, nàng biểu lộ tâm tình với nàng ấy, nàng ấy cũng đã chấp nhận rồi. Thế nên nàng ôm nàng ấy cho đỡ lạnh cũng chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hai người giờ đang là uyên ương quấn quít, hảo hảo hạnh phúc.
Thân thể Ánh Tuyết vẫn cứng ngắt, nàng động còn không dám động. Khả Thanh mặc dù rất cố gắng nhưng vẫn nằm cách Ánh Tuyết một cô nương.
Ánh Tuyết những tưởng đuổi được một bông hoa đào, ai ngờ lại dẫn thêm một bông khác tới.
Bây giờ hồi tưởng lại.
Thật! Hoang! Đường!
Ánh Tuyết thầm than trong miệng, hình như nàng lỡ sa chân vào hố.
Sáng tuần trước, sau khi mọi người đổ bộ xuống Kỷ Trung một ngày, Lộ Kiều mặc y phục màu đen viền vàng nhạt đến gần nàng, gãi gãi ót. Lúc đó nàng đang bê một mẻ bột vào bếp, Lộ Kiều nhìn xuống thấy bèn giành lấy, không nói gì chạy thẳng vào bếp. Nàng định xách nước vào phòng bếp nấu nàng ấy cũng giằng lấy, một đường đem đổ hết vào bồn tắm của nàng, báo hại mùa đông vẫn phải tắm nước lạnh.
Nhưng đó vẫn chưa phải vấn đề, vấn đề là một hôm nàng ấy gấp gút chạy đến trước mặt nàng. Nhìn một hồi, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chạy đi. Nàng ngơ ngẩn nhìn theo bóng áo đen kia, thở dài một hơi, vừa thở xong đã thấy bóng áo đen chạy như lốc xoáy đến trước mặt nàng.
– Cầm lấy.
Giọng nàng lạnh như băng chìa ra một viên bi con màu trắng, là bi, hay là ngọc Ánh Tuyết cũng không biết. Nàng ngăn động tác tay của nàng ấy:
– Kiều cô nương, này.. không thể.
– Cầm lấy.
– Hả?
Lộ Kiều mạnh dạn mang viên bi bỏ vào tay Ánh Tuyết, đỏ mặt rồi chạy mất.
Ánh Tuyết vài năm về sau cũng không biết, đó chính là ngọc mà Lộ Kiều mò dưới sông lên, mất cả ngày trong làn nước lạnh giá ở Kỷ Trung mò lên tặng nàng, ngụ ý nàng trong sáng như viên ngọc này, hãy đồng ý ở cùng ta.
Lộ Kiều sau khi quay lưng đi liền vui vẻ cười một cái, cả đời nàng, có lẽ là bây giờ mới nở một nụ cười đầu tiên. Tà áo đen phiêu bạt đi mất, Ánh Tuyết không biết nên làm thế nào bèn đem bỏ vào túi hương bên hông.
Bây giờ mới nhận ra, đối với Lộ Kiều đây là tín vật định tình.
Thầm than không ổn, Ánh Tuyết bèn xoay mặt sang nhìn Lộ Kiều, nàng ấy liền nhỏ nhỏ hôn lên mũi nàng. Chưa kịp nói gì Lộ Kiều đứng lên đi lại tủ mang một chiếc chăn khác tới, chiếc chăn này nàng xin riêng với Hiền phi, nàng ấy đáp ứng nàng thêm một cái, thế nên nàng nhường cho Ánh Tuyết. Có chết rét cũng được, phải nhường cho nàng.
Buổi sáng hai hôm sau, mọi người lên đường đi qua thành Đồng Quan. Đường qua Đồng Quan phải đi thuyền, Cảnh Tịch mang một chiếc áo dày nhưng vẫn không che mình nổi cơn gió lạnh. Lần này Cảnh Tịch quyết không dùng bộ dạng nghèo khổ nữa, quá cực cho các nữ nhân của các nàng. Nàng quyết định chuyển thành thương lái tới Đồng Quan dạo chơi. Bộ dạng hoa hoa công tử của nàng cùng với các phi tử như hoa như ngọc thật khiến người khác chói mắt. Thời tiết vài ngày nữa sẽ lên nắng, nàng nghe Khả Thanh nói thế.
Khả Thanh đem Ngải Lệ Tư tóc mây vấn gọn lại, còn dùng chì màu đen tô lên đôi chân mày màu hoe vàng của nàng. Nhìn cơ bản cũng không nhận ra đây là phi tử của hoàng thượng, Khả Thanh còn ưu ái tô thêm trên miệng Ngải Lệ Tư một nốt ruồi đen. Lúc này nàng ấy cũng có thể chân chính đứng cùng các phi tử khác trên mạn thuyền ngắm cảnh.
Thành Đồng Quan đón chào các nàng bằng cơn gió lạnh, đứng trên mạn thuyền nhìn liễu rũ hai bên bờ cũng là một dạng thư thái. Ngày trước ở Bắc Kinh, mỗi lần tuyết rơi hay không khí quá lạnh sẽ không thấy nhiều người ngoài đường, không khí của Bắc Kinh cũng không thể trong lành thanh mát bằng một phần nơi đây. Nàng nhắm mắt, để gió mơn man trên má, cảm thụ khoảng khắc này.
– Phu quân, chi bằng khoác thêm một chiếc áo choàng, trời lạnh- Nhiễm Tâm lấy chiếc áo choàng choàng lên vai Cảnh Tịch.
An Trúc cũng thì thầm: – Cũng phải, trời lạnh vậy mà nàng ăn mặc thật mong manh.
Ngải Lệ Tư vẫn như cũ ủy khuất nhìn xuống nốt ruồi trên miệng mình, nhìn xem, Nhiễm Tâm và An Trúc đang tỏa sắc trên mạn thuyền, còn nàng thì bộ dạng xấu xí thế này đây… Ngải Lệ Tư quay đầu hung hăng trừng Khả Thanh, chỉ thấy nàng ấy nhún vai, mỉm cười.
Hơi buồn bực trong lòng, Lệ Tư quay về phòng của mình đóng cửa lại, nằm ở trên giường khóc lóc một phen. Nàng vứt chiếc nón xuống giường, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, nàng thật chán ghét chiếc nón này.
– Ngải Lệ Tư có vẻ đang buồn, Tịch, đi an ủi muội ấy đi- An Trúc kéo tay Cảnh Tịch, ban nãy thấy ánh mắt ai oán của Lệ Tư, nàng biết rằng Lệ Tư đang rất ủy khuất. Có nữ nhân nào muốn mình trở nên xấu xí? Khả Thanh cũng thật chọc người, chỉ cần đeo mặt nạ vào là ổn, lại vẽ vào mặt nàng ấy.
Cảnh Tịch cười: – Các nàng cũng mau chóng về phòng đi, trời khá lạnh kẻo đổ bệnh.
Nhiễm Tâm cùng An Trúc gật đầu, Nhược Vân Nhược Thủy theo sau hầu hạ Cảnh Tịch về phòng Lệ Tư. Cửa phòng trên thuyền không phải quá tốt, nhưng cũng gọi là tạm được, chắc chắn, không có cảm giác thô tục. Nàng mở cửa, dặn dò Nhược Thủy đi gọi hai phu nhân của mình về phòng, kẻo cảm lạnh.
Ngải Lệ Tư đang ngồi trong góc nhà, nhìn thấy Cảnh Tịch liền ném chiếc mũ vào người nàng ấy rồi bó gối úp mặt vào khóc lớn. Cảnh Tịch đi lại gần nàng, nâng khẽ mặt nàng lên, nhìn gương mặt lem luốc của nàng cảm thấy muốn bật cười.
– Tư mỹ nhân, nàng khóc lem luốc cả mặt.
– Nàng tránh ra!- Ngải Lệ Tư vùng vẫy đào tẩu khỏi Cảnh Tịch nhưng không thành, Cảnh Tịch giữ nàng lại, hôn lên trán nàng một cái.
– Nàng đừng khóc.
Nói rồi lại hôn lên đôi mắt ẩm ướt của nàng.
– Thật ra, trong mắt ta nàng rất đẹp.
Lại hôn lên mũi nàng, âu yếm
– Nàng đừng tủi thân, về cung, nàng sẽ lại là Tư mỹ nhân của ta.
Hôn đôi môi mỏng hồng thắm của nàng.
– Cùng ta tận hưởng mấy ngày này.
Ở chiếc cằm đầy đặn của nàng, hôn xuống.
– Dù sao, nàng vẫn như thế trong mắt ta. Ái phi.
Ái phi, một tiếng ái phi, cả đời Ngải Lệ Tư đã vì một chữ ái phi mà trầm luân.
Ái phi, nàng ấy gọi một tiếng ái phi, chở che cho nàng cả một đời.
Ái phi, Ngải Lệ Tư thực thích nghe từ đôi môi xinh đẹp của Cảnh Tịch hai từ này.
Nàng trút bỏ các kiện y phục của mình, ngước đôi mắt ẩm ướt nhìn Cảnh Tịch, hỏi:
– Nàng còn muốn thiếp không? Dù thiếp đang xấu xí thế này?
– Nguyện ý, trẫm rất thích.
Tiếng cười của Cảnh Tịch thanh thanh, thuyền đang chở đi cả mảnh xuân tâm của hai nàng tới Đồng Quan.