Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ngải Lệ Tư, hai người phi thân lên một tán cây để nhìn xuống lối ra. Máu trên tay Ngải Lệ Tư cũng ngừng chảy, Cảnh Tịch ngồi vắt vẻo trên một tán cây, xé y phục của mình ra che phủ vết thương của nàng.
– Nàng lại dùng tay nắm lấy lưỡi kiếm, nàng tưởng nàng mình đồng da sắt à?- Cảnh Tịch nhíu đôi mày lại thành một đường, nàng biết võ, nàng sẽ tránh được thế kiếm đó. Vốn nàng để yên kiếm ở cổ là vì nàng biết, nàng hoàn toàn có thể chế trụ được.
Không nghĩ nàng vừa trách nàng ấy một tí, nàng ấy đã òa khóc. Cảnh Tịch ôm Ngải Lệ Tư vào lòng, vuốt lưng nàng: – Sao lại khóc, đừng khóc, đừng khóc.
– Thiếp chỉ sợ nàng ấy tổn hại đến nàng. Thiếp sợ, thiếp thì không sao cả, nhưng nàng thì không- Ngải Lệ Tư gắt gao ôm chặt Cảnh Tịch vào lòng, ban nãy trong thời khắc đó Ngải Lệ Tư cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ có nỗi sợ gắt gao chạy loạn trong người nàng. Kêu gọi nàng phải cứu Cảnh Tịch.
– Ta biết, nhưng ta không chịu được nàng bị tổn thương. Hiểu không? Ta có võ công, ta tránh được, nàng chỉ việc tin ta thôi. Ta là vương của nàng, là phu quân của nàng, là bạn tri kỉ của nàng, nàng phải tin ta.
– Thiếp xin lỗi, thiếp biết rồi- Ngải Lệ Tư dựa đầu vào người Cảnh Tịch, cảm nhận khí tức vững trãi trên người nàng, đời này yêu được nàng, nàng chết cũng không hối hận- Tại sao nàng lại đối tốt với thiếp như thế, thiếp cũng chỉ là nha hoàn, còn một thân dơ bẩn, thiếp còn..
– Đừng nói, nói nữa trẫm sẽ giận nàng.
Ngải Lệ Tư biết Cảnh Tịch đang nổi đóa rồi, nàng im lặng dựa vào người Cảnh Tịch. Cảnh Tịch ngồi nghỉ một lúc, sau đó để Ngải Lệ Tư trên lưng, cõng nàng phi thân trở về. Trên đường đi gió có tạt vào mặt Ngải Lệ Tư, nàng thấy khóe mắt cay cay, bàn tay thụ thương ôm lấy cổ Cảnh Tịch, gắt gao giữ lại hạnh phúc của nàng.
Nghe đâu trong tiếng gió giọng Cảnh Tịch nói, “ta yêu nàng”
Mỉm cười, Ngải Lệ Tư gục đầu lên vai Cảnh Tịch ngủ một giấc, cả ngày hôm nay căng thẳng mệt mỏi rồi.
Hai người về đến nhà trong sự lo lắng của hai phu nhân còn lại, Khả Thanh thấy nàng cõng Ngải Lệ Tư liền tiến đến đỡ lấy, bế Ngải Lệ Tư về giường, xem mạch thì thấy mạch nàng vẫn ổn định. Nhiễm Tâm đã sớm khóc đến mắt sưng to, thấy Cảnh Tịch về, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cảnh Tịch biết Nhiễm Tâm cũng là lo lắng cho mình bị người của Triển Nghi hại.
Nhược Thủy ở bên cạnh Cảnh Tịch, nàng đã sống cạnh Cảnh Tịch từ nhỏ đến lớn, chưa từng sợ nhìn vào ánh mắt của Cảnh Tịch như lúc này. Lúc đó rõ ràng nàng thấy đám người vây bắt Tư mỹ nhân, nàng vốn có thể đánh đuổi bọn chúng cứu được Tư mỹ nhân. Nhưng nàng không làm thế, nàng ghét Tư mỹ nhân, không hiểu sao nhìn mặt đã thấy ghét nàng, cực kì.
Trong lúc đó, nàng giảm lực tay, giả vờ bị đánh trúng té ra ngoài. Ngải Lệ Tư bị bọn chúng bắt đi nàng vẫn còn đứng đó thơ thẩn, cho đến khi muội muội Nhược Vân chạy tới cạnh nàng, tát vào mặt nàng một cái rồi hét lớn:
– Tỷ hại đến chủ tử của mình rồi!
Nhược Vân nhảy lên mái ngói xem hướng đi của họ, nhưng bặt vô âm tín. Nàng nếu không chứng kiến cũng không biết được tâm tư của Nhược Thủy lại lớn đến vậy. Nàng sợ hãi, lật đật quay trở về bẩm báo cho Cảnh Tịch. Nàng biết đám người đó, họ rất nổi bật, nhìn như những con mèo sơn dã. Có những lần nàng cùng Cảnh Tịch đã đuổi bắt một vài tên, bọn chúng với nàng chẳng xa lạ gì.
Vì chẳng xa lạ gì nên Nhược Vân rất sợ hãi, vì đó là người của Triển Nghi công chúa!
Cảnh Tịch lúc này đây đang ngồi ở bên giường, nhìn xem nàng ấy đã ngủ yên ổn rồi mới an tâm đứng lên. An Trúc ở bên cạnh mang cho Cảnh Tịch một ly trà, đúng lúc nàng đang khát nên nhận lấy, uống một hơi ừng ực. Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Tịch uống trà một cách thất thố như thế.
– Để thiếp lo cho muội ấy, nàng về nghỉ ngơi đi.
An Trúc đứng ở bên giường, lo lắng nhìn sắc mặt tái mét của Cảnh Tịch. Đợi một lúc Cảnh Tịch cũng gật đầu, Cảnh Tịch hô một tiếng cho gọi nội thị vệ bảo vệ ba nữ nhân của nàng. Còn chính bản thân mình thì dắt hai nha hoàn của mình đi ra khỏi phòng. Trước khi đi còn không quên dặn thị vệ:
– Các ngươi mà còn sơ suất làm tổn hại gì đến ba phu nhân, ta lấy đầu các ngươi.
Đương nhiên nàng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra ở đây, nhìn lòng bàn tay bị thương của Ngải Lệ Tư mà xem, chẳng khác gì từ trong tim của mình rạch xuống một đường.
– Hai người các ngươi đã biết tội chưa?
Cảnh Tịch mệt mỏi ngồi ở ghế gỗ lim giữa nhà, nhìn hai nha hoàn của mình đang quỳ gối dưới sảnh. Nhược Vân cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
– Bảo vệ chủ tử không chu toàn, nguy hại đến chủ tử.
Thật ra ban sáng cũng là do Cảnh Tịch đề cao võ công của Nhược Vân, Nhược Thủy nên mới để hai nàng đơn thân độc mã hộ tống phu nhân của nàng. Nếu nàng phái theo thị vệ, Cảnh Tịch nghĩ sẽ không có chuyện người của mình rơi vào tay Triển Nghi. Chung quy cũng là lỗi của nàng một phần.
Mà Nhược Vân lại đem lỗi tự đổ cho chính mình, nếu nàng không đi nhà xí, chắc hẳn Tư mỹ nhân cũng không bị bắt. Nàng cúi đầu, đợi phạt.
– Hai ngươi quỳ ở đây hai canh giờ, đây là hình phạt nhẹ nhất ta có thể rồi!
Nói rồi, Cảnh Tịch phất tay đứng lên. Nàng biết Nhược Vân không cố ý, nhưng lúc đó nếu Nhược Vân có mặt, Ngải Lệ Tư đã không bị bắt. Trên ai hết Cảnh Tịch biết võ công của Nhược Vân đến mức nào, không bảo vệ được chủ tử. Tội này nếu mà xét theo luật lệ, đó chính là tử tội. Cảnh Tịch biết Nhược Thủy ghét phu nhân của nàng, nếu chỉ phạt mỗi Nhược Thủy, nha hoàn và thị vệ đều không phục. Vì vậy Cảnh Tịch phạt cả hai.
– Tạ ơn hoàng thượng.
Nhược Vân còn nghĩ mình sẽ bị đánh ít nhất năm mươi đại bản, chỉ quỳ thôi cũng là đặc cách của Cảnh Tịch dành cho mình rồi. Nhược Vân cúi đầu, tiễn hoàng thượng rời khỏi.
Trong tâm Nhược Thủy, sự chán ghét đối với Ngải Lệ Tư càng ngày càng tăng. Nếu mà nàng ấy bị chết lúc bị bắt đi thì tốt rồi, giả vờ là chủ tử lên mặt với nàng. Bây giờ còn hại nàng bị Cảnh Tịch phạt, biết Cảnh Tịch bao nhiêu năm, đây cũng chính là lần đầu tiên Cảnh Tịch phạt hai tỷ muội nàng. Oan ức, đó là những gì mà Nhược Thủy thấy lúc này.
– Tỷ tỷ, đừng như thế nữa.
Giọng Nhược Vân nhỏ nhẹ vang lên, hai nàng là tỷ muội song sinh, thay đổi nhỏ trong tâm tình Nhược Thủy Nhược Vân làm sao không biết? Nhược Vân còn biết Nhược Thủy là yêu Cố Tiêu thị vệ, nhưng Cố Tiêu thị vệ lại quá nghèo, Nhược Thủy sống trong cung tuy không phải chủ tử nhưng cái gì cũng không thiếu. Đã quen sống giàu sang, khi nghèo khổ sẽ chịu không nổi, nàng không muốn gả cho Cố Tiêu, mà… Nhược Vân còn chậm rãi cảm nhận được Nhược Thủy muốn trèo lên long sàn của Cảnh Tịch.
– Đừng.. nếu tỷ tỷ tiếp tục như vậy, sẽ đẩy chính mình vào cửa tử.
– Muội im đi! Chuyện ta làm không đến phiên muội quản.
Chưa bao giờ mối quan hệ giữa hai tỷ muội nàng lại lâm vào trầm mặc như thế này. Nhược Vân thở dài một hơi, tiếng than vãn như nỉ non oán trách sự đợi quá tàn nhẫn:
– Tỷ thay đổi rồi!