Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 40: Phản bội



Trong nội điện im lìm, tân thứ sử cùng phu nhân của mình ngồi im ở vị trí khách mời, về còn không dám tự tiện về. Khả Thanh châm vào trong ly nước trà thì thấy ngân châm của mình hóa đen. Rõ ràng ban nãy nàng đã thử nước một lần, không hề có độc.

Khả Thanh ngay lập tức quỳ dưới chân Cảnh Tịch, nói:

– Thưa hoàng thượng, là trà có độc.

Ánh Tuyết hơi run rẩy, nàng thoáng nhìn sang Lộ Kiều, Lộ Kiều bắt được ánh nhìn của nàng nên vươn tay ra nắm lấy. Nhỏ nhỏ giọng nói:

– Hiền phi nương nương sẽ không để nàng có chuyện gì đâu.

Cảnh Tịch tức giận ngồi xuống ghế chủ thượng của mình, ban nãy nàng đã rất sợ sẽ mất đi ai trong hai nàng, nhìn hai cỗ thi thể lạnh lẽo nằm đó, tim nàng chẳng khác gì ai đó hung hăng bóp lấy. Chỉ sợ nếu không cứu được hai nàng, nàng cũng không thở được, không tiếp tục sống tiếp nổi. Tại sao Cảnh Tịch cảm thấy nỗi đau này như bóng ma bao trùm lấy nàng, nàng ẩn ẩn cảm nhận được, hình bóng Nhan Linh đã sớm rời xa cuộc đời nàng.

Từ ngày nàng mất ở thời hiện đại đến giờ cũng gần mười năm, ở cạnh An Trúc tuy chỉ có hai năm nhưng trong hai năm biến chuyển, nàng sớm đem An Trúc khắc sâu trong lòng, không thể tách rời. Còn Ngải Lệ Tư, nữ nhân đầu tiên nàng lâm hạnh, nữ nhân ngây ngốc dùng tay giữ không cho kiếm kề cổ nàng, nữ nhân yêu nàng hơn cả sinh mạng, nàng cũng thề dùng tính mạng nàng bảo hộ. Ấy vậy mà hết lần này đến lần khác khiến các nữ nhân của mình chịu tổn thương.

– Người nào phụ trách pha trà?

Quân lính thức thời mang toàn đội ca vũ ném vào trong đại sảnh điện Cần Khải, Cảnh Tịch nhíu mày nhìn lướt qua một dọc. Nàng thấy Ánh Tuyết cùng Lộ Kiều tiến đến giữa đại sảnh, quỳ xuống. Khả Thanh thấy như vậy cũng hơi chần chờ, nhưng nàng cũng tiến lại chỗ hai nàng, bắt chước quỳ xuống.

– Là nô tì pha trà- Lộ Kiều dập đầu một cái, không dám ngước đầu lên nhìn Cảnh Tịch.

– Ta cũng pha trà- Khả Thanh thấy ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Tịch nhìn mình, nàng hơi cúi đầu xuống che đi nội tâm cũng đang run sợ của mình. Ánh Tuyết quỳ ở giữa, cung kính nói:

– Bẩm hoàng thượng, là nô tì pha trà.

Cảnh Tịch cười ha ha hai tiếng, khen: – Giỏi cho ba người cùng pha trà, trà có độc cũng không biết? Khả Thanh, ngươi thân là ngự y, chức này nặng với ngươi quá chăng?

– Bẩm hoàng thượng, lúc pha trà ta có thử nước rồi, không hề có độc.

Khả Thanh nhìn hoàng thượng, thanh mai trúc mã của nàng. Tại sao lúc này Cảnh Tịch lại khác với tiểu nữ nhi cùng nàng bắt châu chấu, bắt ếch ngày xưa đến vậy. Ai cũng biết gần vua như gần cọp, Khả Thanh lại không thấy điều đó, có đôi khi các quan y phó y chính nói với nhau, không biết khi nào vô ý chữa không nổi cho người thân của hoàng thượng, phải bồi mạng. Nàng còn cười xùy, bảo rằng nói đùa, Cảnh Tịch nào có như vậy.

Hôm nay chứng kiến quả là mở mang tầm mắt. Cảnh Tịch cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, nàng ấy là chủ, còn nàng là tôi tớ. Một tiếng nói của nàng ấy cũng có thể đem nàng cách chức, mất đầu.

– Không có độc, vậy tại sao Hiền phi và Tư mỹ nhân lại trúng độc?

Cảnh Tịch nhìn lướt qua một lượt rồi ngừng lại ở người Nhược Thủy, trên ai hết, nàng nghi ngờ Nhược Thủy. Nếu muốn vu oan giá họa, Nhược Thủy bây giờ đã thành công rồi, nếu không tìm được bằng chứng thì trà là do ba người kia pha, chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng Cảnh Tịch biết rằng chuyện nào đơn giản như vậy, nhất định là có liên quan đến Nhược Thủy. Lần trước Ngải Lệ Tư đã bị một lần rồi, nàng phòng trước tránh sau, không ngờ lại dính thêm một lần nữa.

– Hoàng thượng, có thể sai người mang dụng cụ pha trà đến điện Cần Khải không?

Khả Thanh nhỏ giọng cầu xin, Ánh Tuyết ánh mắt vẫn không dám lay động nhiều, chỉ chăm chăm nhìn dưới gót hài của Cảnh Tịch, lo sợ là chuyện đương nhiên phải có trong lúc này. Ngay cả người vô can như tân thứ sử cũng thấy đổ một trận mồ hôi lạnh.

– Được, người đâu, mang trà cụ lên đây.

Nhược Vân định đi lấy nhưng Cảnh Tịch giơ tay cản lại, để cho quân lính giúp nàng lấy. Thấy động tác ngăn Nhược Vân lại của Cảnh Tịch, Nhược Thủy nắm lấy tay áo của mình, xoắn lại thành đoàn. Hoàng thượng biết rồi, cả đám người ở đây ai cũng biết, Nhược Thủy à Nhược Thủy, mày lại nóng vội rồi.

Quân lính đem trà cụ vào chính giữa đại sảnh, một thau nước sương nhỏ chỉ mất một ít nước, một hộp trà, lò lửa nhỏ với một ấm trà đã rửa sạch ban nãy. Cảnh Tịch thấy Khả Thanh đi lại gần rút ngân châm trên người ra cắm vào, nước trong thau vẫn không chuyển đổi được màu của ngân châm.

– Hoàng thượng, rõ ràng nước dùng pha trà không có độc- Khả Thanh nâng hộp trà lên ngửi, nàng buộc miệng nói- Cái này cũng chỉ là trà trộn thêm thiết nhĩ lan.

Thầm than không ổn, Khả Thanh đổ trà ra khay, quả thật là thiết nhĩ lan trộn lẫn với lá trà đại hồng bào. Nhược Thủy nhíu mày, thôi xong, lần này do nóng vội nên làm chuyện ngu ngốc rồi. Khả Thanh đại nhân đã biết rồi, mạng quèn của nàng sắp xong rồi. Nhược Thủy muốn quỳ xuống xin tha tội trước khi bị vạch trần nhưng nàng sợ quá không dám quỳ, không thể nào tự quỳ, nàng nhìn qua, Nhược Vân đã khóc rồi. Nhìn nàng mà khóc.

Hôm qua trộm một ít thiết nhĩ lan của trưởng quản, hình như Nhược Vân cũng có đi ngang qua thấy.

– Hoàng thượng! Thiết nhĩ lan nếu trộn với trà thì không sao, nhưng- Khả Thanh nâng thau nước sương lên uống một ngụm, quả quyết khẳng định- Nhưng nếu pha với kim tuyền thảo thì sẽ sinh độc, dùng nhiều sẽ khiến vong mạng. Trong nước này có pha với kim tuyền thảo, kim tuyền thảo là một thảo dược dùng để giải nhiệt, không có độc, nhưng lại không có mùi vị cụ thể, cũng không có màu sắc. Kim tuyền thảo ngâm nước, vắt ra bỏ cái, dùng để nấu trà sẽ làm dậy hương trà. Chỉ là, trong lá trà lại có thiết nhĩ lan, dùng với nước có kim tuyền thảo, hai cái kị nhau sinh độc. Thưa hoàng thượng.

– Rồi?- Cảnh Tịch nghe thấy tiếng thút thít của Nhược Vân ở phía sau, tâm một trận lạnh lẽo, bằng hữu của nàng cư nhiên lại hại đến gia đình của nàng. Nhược Thủy, ta có nên tha mạng cho ngươi không?

– Kim tuyền thảo không có mùi không có màu–Khả Thanh đi lại gần Nhược Vân, bắt lấy tay nàng, đổ một ít nước lên. Khả Thanh không thấy có màu vàng đen nhàn nhạt của kim tuyền thảo lưu lại trên tay nàng, thế tại sao nàng lại khóc lợi hại đến thế? Khả Thanh bắt lấy tay Nhược Thủy, đổ lên tay nàng một ít nước.

– Nhưng chắc ngươi không biết, dù là ngươi có dùng kim tuyền thảo mấy ngày trước, dùng minh thủy vẫn có thể khiến chúng hiện màu. Nếu không nó sẽ không có tên là kim tuyền thảo.

Màu trên tay của Nhược Thủy, một mảnh vàng đen.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.