Việc đao kiếm bị hư hỏng nằm ngoài dự tính của Cảnh Tịch, Trì tướng quân thấy vậy bèn bóp trán mình, suy nghĩ một lúc lâu. Bất chợt nhớ ra Lã gia chuyên đúc kiếm cho hoàng thất, mẻ kiếm này của Trì tướng quân đã lâu rồi chưa thay, cứ nghĩ không có chiến tranh. Bây giờ cần kiếm gấp cũng không biết Lã gia có mài kịp, hay là vận nước cũng tiêu vong.
– Hoàng thượng, có thư.
Nhược Vân cầm theo lá thư tiến vào trong, thư này là hỏa tốc từ trong kinh thành gửi tới, không dùng bồ câu đưa thư để tránh lộ tung tích. Trong thư Lã gia nói muốn con mình làm hậu, muốn vinh quang, tất cả đều nói bằng cách ẩn dụ để cho Cảnh Tịch tự nghĩ. Cảnh Tịch cũng chẳng còn gì luyến tiếc, chỉ còn vài năm tại vị, vị trí hậu cung chủ nhân đó ai muốn ngồi cũng được. Thế nên Nhược Vân viết thư đáp ứng Lã gia.
Thời tiết sắp chuyển sang mùa đông, Cảnh Tịch ho sù sụ mấy hôm nay, cảm thấy ho đến sắp rách cổ họng. Nàng đi về lều trại của mình, lại uống một chén thuốc mà Khả Thanh đưa cho, rồi ngồi im cho nàng ấy bắt mạch. Khả Thanh đăm chiêu một lúc, sau đó nở một nụ cười, nàng nói:
– Hoàng thượng cảm phong hàn, nghỉ ngơi sẽ khỏe.
Tối đó Khả Thanh đốt đuốc đi hái thuốc của Cảnh Tịch, mấy ngày gần đây đã hết thuốc nàng mang theo, mà quân lính lại không vận chuyển kịp nên nàng phải tự tay hái thuốc. Đuốc ở trong tay nàng chỉ làm sáng xung quanh nàng khoảng một trượng, Khả Thanh lọ mọ đi hái từng lá thuốc sắc cho Cảnh Tịch uống.
Không ngờ tối đó Cảnh quân bị đột kích, Khả Thanh đang hái thuốc tách xa quân đội không biết điều này. Cảnh Tịch bảo Nhược Vân theo Trì Huy Mẫn tướng quân còn nàng đi lên núi kiếm Khả Thanh. Cảnh quân lui binh, càng lui càng sâu, quân lính của Nam quốc biết rằng Cảnh quốc đã sớm không có vũ khí tốt nên lựa thời cơ Cảnh quốc không ngờ mà đánh úp.
Quân của Cảnh Tịch càng lui, quân của Nam quốc càng cố gắng tiến tới. Trong giây phút tuyệt vọng chợt nghe tiếng Nhược Vân hô to, “Bắn!!”.
Từng khẩu đại pháo thô sơ không biết được vận chuyển đến từ khi nào, Cảnh Tịch thấy một vùng sáng choang, quân của Nam quốc theo đường tháo lui. Cảnh Tịch ho vài cái rồi điểm chân nhảy đi kiếm Khả Thanh, thời điểm kiếm thấy nàng cũng là lúc thấy nàng đang ở trong vòng tay của một số tàn quân của Nam quốc.
Cảnh Tịch rút kiếm ra, tiếng kim loại va vào nhau từng tiếng chan chát, Khả Thanh sợ hãi lùi lại đụng trúng một gốc cây. Theo đường kiếm của tên binh lính tàn dư, Cảnh Tịch giơ kiếm lên đỡ, một tên khác lại tiến đến định đâm Khả Thanh, nàng lại đỡ, nhưng đỡ bên phải, bên trái lại có người lợi dụng cơ hội tấn công. Cảnh Tịch ho khù khụ trong miệng, nàng nghiêng người, dùng thân thể mình đỡ lấy nhát kiếm bên trái cho Khả Thanh để đâm vào cổ họng tên bên phải.
Đau đớn truyền đến đại não của nàng, Cảnh Tịch nhăn mặt hét một tiếng thật lớn rồi rút kiếm ra khỏi cổ họng tên kia, chém bay đầu người cả gan đâm nàng. Thêm một kiếm tiễn một tên rời khỏi cuộc đời.
Khả Thanh không ngờ Cảnh Tịch lại dùng thân đỡ cho mình một kiếm, nàng thấy đau đớn, chua xót ngập tràn cánh mũi. Đáng lẽ ra nàng nên ngoan ngoãn ở trong quân doanh, đáng lẽ ra nên thế, Khả Thanh ôm Cảnh Tịch vào lòng, sơ cứu vết thương của Cảnh Tịch rồi dìu nàng ấy vào doanh trại.
Trước mắt Khả Thanh là từng binh lính ngổn ngang trước cổng lều trại, báo cho nàng biết ở đây vừa mới trải qua một cuộc chiến. Nước mắt của Khả Thanh không tự chủ mà rơi xuống, tại sao đang yên đang lành lại phải đánh nhau?Chung sống hoà bình không được?
Bị đâm một kiếm, dù là nhẹ nhưng Cảnh Tịch vẫn hôn mê cả ngày mới tỉnh. Trời càng lúc càng lạnh, Cảnh Tịch ho đến ghê người, mỗi khi nàng sù sụ ho, vết thương như muốn vỡ ra, đổ máu. Cảnh quân được tiếp thêm kiếm như hổ thêm cánh. Cảnh Tịch chậm rãi đón tuổi ba mươi đến với nàng bằng một trận thắng vẻ vang.
Bên Nam quốc chinh chiến đã thấm mệt rồi, loan báo cho quân lính của mình rằng, “Giao Tô An Trúc cho Nam quốc và cuộc chiến này dừng lại”. Cảnh Tịch vờ như không thấy không nghe, nàng biết được lần này giao An Trúc là vĩnh bất tương kiến, nàng không muốn như thế.
Nhưng nàng không muốn nghe, cũng có những binh lính thấm mệt mang tin tức đó đến cho An Trúc. Một tháng sau, An Trúc cùng quân lính thúc ngựa đến chỗ Cảnh Tịch, nàng thấy sắc mặt của Cảnh Tịch xanh xao, vàng vọt. Nàng tiến tới định sờ lấy gương mặt của Cảnh Tịch, chỉ nghe tiếng Cảnh Tịch lạnh lùng nói:
– Người đâu, giam Hiền phi lại, nửa bước cũng không cho ra khỏi.
Nói nàng ích kỉ cũng được, nàng không thể để An Trúc theo bọn họ hồi Nam quốc được. Nàng biết Nam quốc cũng mệt mỏi rồi, đánh thêm vài trận nữa sẽ ổn, nàng không thể để nàng ấy theo bọn họ về Nam quốc được, Cảnh Tịch la lên trong lòng. Ích kỉ cũng được, phù phiếm cũng chẳng sao, ai muốn nói nàng như thế nào nàng liền như thế ấy, hôn quân, cứ tùy tiện gắn vào người nàng. Nàng chỉ cần thê tử của mình ở cạnh bên mình.
“Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn.
Sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán nàng.
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được.
Thủy chung chẳng thoát được một kiếp phồn hoa“
Vì nàng, Cảnh Tịch có thể khuynh tẫn cả giang sơn này, dù sao một kiếp này cũng chỉ là phồn hoa trong đời. Nàng có được tất cả các nàng ở bên cạnh, chung quy cũng là phúc phận của nàng. Một khúc nhạc mà nàng lúc trước nghe không hiểu, bây giờ lặp lại trong đầu, đã hiểu rõ cảm giác của người có quyết định khuynh tẫn thiên hạ lúc đó.
Khi hai bên giao chiến, quân lính Cảnh quốc vẫn nghe một câu, trả An Trúc về, cuộc chiến sẽ dừng lại. Nhuệ khí của họ cũng theo đó giảm sút, họ không muốn đánh nhau nữa, vòi Cảnh Tịch trả người. Từ đánh với quân địch tràn đầy sinh lực, bây giờ họ lại như những thây ma chịu đả kích từ Nam quốc. Cảnh Tịch phát hoảng, nàng nói: “Nàng là Hiền phi của các ngươi, các ngươi phải bảo vệ những gì thuộc về Cảnh quốc. Không thể để Nam quốc muốn gì làm nấy”.
Nhưng như thế cũng không vực lại nhuệ khí của họ được nữa, Khả Thanh nắm tay nàng, nước mắt ướt đôi rèm mi dày cong của nàng, nói:
– Hoàng thượng, trả Hiền phi lại cho Nam quốc đi. Nếu nàng thật sự yêu hoàng thượng, nàng sẽ trở về bên người.
Cảnh Tịch cũng mỉm cười, vuốt mái tóc mềm của Khả Thanh, nàng giọng nói tuy nhỏ nhưng lại đánh đổ cả thành trì vững chắc trong lòng nàng ấy.
– Nàng cũng biết trẫm sẽ chết? Trẫm chỉ muốn trong hai năm còn sống, được ở bên các nàng.. không thiếu một ai.
Đầu Khả Thanh ‘oang’ lên một tiếng, thì ra Cảnh Tịch biết cơ thể mình đã sớm sụp đổ rồi, vậy mà Khả Thanh còn nghĩ mình lừa được Cảnh Tịch uống thuốc mỗi ngày. Ngay cả khi Cảnh Tịch ho đến trào nước mắt, Khả Thanh nói bị phong hàn Cảnh Tịch cũng chẳng phản đối. Thì ra Cảnh Tịch biết, biết hết tất cả.