Thiên Tân không phải muốn vào thì liền vào, điều này Cổ Tịch biết, vì vậy còn mấy tháng chuẩn bị tới kì thi đại học Cổ Tịch liền ôn thi điên cuồng. Nàng tư chất không ngu ngốc, nếu ngu ngốc, làm sao làm vương thời gian dài đến thế? Nàng học, muốn thi vào khối kinh tế phải học các môn toán lý hóa cứng nhắc. Kết quả Cổ Tịch cũng đậu, điểm số không cao, nhưng so với mấy em học bục mặt ba năm để chuẩn bị cho kì thi này, Cổ Tịch cũng thấy tốt rồi.
Điện thoại rung liên hồi trong túi áo khoác, Cổ Tịch lấy điện thoại ra xem thì thấy Ngữ Ngưng gọi. Nàng có thể dùng cả đời nàng bồi Ngữ Ngưng không? Kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau nữa. Nếu Nhiễm Tâm, Khuê Thư, Ngải Lệ Tư, Nhược Vân, Khả Thanh đều không liên quan đến cuộc đời nàng, điều này tốt cho các nàng ấy.
– Ngưng.
– Tịch Nhi, em đang ở đâu?- Ngữ Ngưng áp điện thoại vào tai, một tay bận rộn lấy hộp thức ăn cho cá ăn.
– Em đang vào trường rồi, hôm nay bắt đầu vào học tiết đầu tiên- Cổ Tịch vừa đi vừa nói.
– Vậy sao?
– Phải, tối nay rảnh không? Em mời chị ăn cơm.
– Sau 5h chị rảnh.
– Vậy nhé, em vào lớp- Cổ Tịch mỉm cười đợi Ngữ Ngưng tắt máy trước.
Vốn có thể vào được đây, cha của nàng đã bỏ ra rất nhiều tiền mướn lão sư chuyên đề của Thiên Tân về dạy, đem những đề thường ra thi ôn kĩ càng cho nàng. Còn mướn nhiều lão sư trong trường Thiên Tân dạy cho nàng các đề thường ra trong cuộc khảo thí riêng. Cổ Tịch lúc này nhận ra, sinh ra đã giàu có thì bản thân đã bước tới vạch đích, học sinh nghèo học nát cả sách cũng chẳng có thể bước vào Thiên Tân.
Lần mò vào được bên trong phòng học, Cổ Tịch nghiêm túc chào lão sư rồi kiếm chỗ ngồi. Do lớp quá đông nên Cổ Tịch bất đắc dĩ phải ngồi với một người đầu tóc bờm xờm ngủ gà ngủ gật, nàng cũng chẳng gọi nàng ấy dậy, trực tiếp đem tóc vương vãi ném về bên phía kia, giở tập ra học.
Lão sư bắt đầu vào dạy, thường là ngày đầu tiên học sẽ là ngày học nghiêm túc nhất, hoặc là cúp học buổi đầu, vốn ngày đầu danh sách lớp vẫn chưa hoàn chỉnh. Mà nữ nhân ngồi bên cạnh đây học không nghiêm túc, mà còn không chịu ở nhà ngủ.
– Cô đang ngủ bàn thứ bảy, trả lời câu hỏi này xem.
Cổ Tịch lấy tay thúc thúc vào người nàng ấy, cả lớp chỉ có một người ngủ, lão sư còn gọi ai khác ngoài nàng ấy? Bài chưa dạy gì nhiều mà đã hỏi bài, có lẽ là lão sư nhìn nàng ấy chướng mắt là phần nhiều.
– Dậy! Dậy! Lão sư gọi- Cổ Tịch thúc không được, chuyển sang lay nữ nhân ấy.
– A!- Nữ nhân đang ngủ bỗng bật dậy, mái tóc còn rối bời được nàng nhanh chóng vuốt gọn.
Vốn Nhã Thư đã học môn này hai lần, chung quy vẫn rớt, mà môn này đối với nàng có thù, chỉ cần động một chút nàng có thể ngủ. Lão sư hỏi nàng, nàng trả lời đại kiến thức trước khi rớt môn này trả lời, may mà lão sư cho qua.
– Cám ơn ngươi. –Nhã Thư quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình, nhìn rất quen. Hình như nàng đã gặp ở đâu rồi.
Vốn dĩ Nhã Thư đã thấy nàng ấy một lần đi với chị nàng trong vụ án sát nhân 666, trải qua nhiều tháng, quên đi cũng là chuyện thường.
Mà Cổ Tịch thấy Nhã Thư tâm bỗng giật thót một cái, gương mặt đáng yêu này không của ai khác ngoài Khuê Thư. Nàng nhớ Khuê Thư khi lớn cũng bộ dạng ngây ngốc giống vậy, mi mục như họa, giống đến độ Cổ Tịch nhìn không chớp mắt.
– Ngươi quen ta sao? Sao nhìn ta hoài thế. Mà ta thấy ngươi cũng quen quen.
Quen từ kiếp trước hay quen kiếp này, Cổ Tịch nghĩ thầm. Tim nàng râm ran đau đớn, nàng phải tránh xa nàng ấy thôi, trước khi đem các mối tình cảm biến thành tơ vò, trước khi đau đớn phủ xuống các nàng.
– Gọi ta là Nhã Thư, năm nay ta hai mươi mốt tuổi. Ta mới thấy ngươi lần đầu, học muội của ta à?
– Ta tên Cổ Tịch, năm nay đã hai mươi lăm.
– À à, thì ra là học muộn- Nhã Thư cười cười.
Một viên phấn ưu nhã từ trên bảng quăng xuống đầu Nhã Thư, trúng bóc vào giữa trán. Viên phấn bể ra, rớt xuống tung tóe.
– Không học mời ra ngoài, tránh làm phiền các bạn khác học!- Lão sư bực bội nói.
Nhã Thư lấy quyển sách của mình bỏ vào ba lô, quẩy ba lô lên vai rồi nắm tay Cổ Tịch dắt ra ngoài: – Đi theo ta.
– Gì! Ta đang học.
Không cho Cổ Tịch từ chối, Nhã Thư nhất mực lôi Cổ Tịch ra khỏi lớp, vì không muốn la hét làm phiền các bạn nên Cổ Tịch cũng theo chân Nhã Thư ra ngoài. Tính tình nàng ấy so với kiếp trước cũng không sai biệt gì, vẫn tùy tiện đụng đâu làm đó.
Hai người đi một mạch ra căn tin của trường, mua mỗi người một lon coca rồi đi ra bãi giữ xe lấy xe, trên đường đi cũng không nói năng gì với Cổ Tịch. Chiếc xe tầm mười vạn nằm ngay ngắn trong góc, đến cả các bạn học không dám để xe gần, né né xe nàng ra. Chiếc Harley- Davidson màu trắng, nhìn có vẻ rất hợp với nàng ấy. Trên xe chỉ có duy nhất một chiếc mũ bảo hộ, Cổ Tịch nhìn nhìn, Nhã Thư bèn nói: – Ta chạy không té đâu, có gì, đi ra khỏi trường mua thêm nón.
– Ta có đi xe đến- Cổ Tịch nói dối, vốn nàng không muốn ầm ĩ nên đi xe bus đến trường, đi bộ từ bến xe vào trường.
– Lên xe, ta chở ngươi đi.
Cuối cùng lưỡng lự một hồi Cổ Tịch cũng leo lên xe, nàng ấy bắt đầu chạy nên theo quán tính Cổ Tịch hơi bật ra sau, thế là phải bám vào vai nàng ấy. Nhã Thư cười cười, đem thẻ giữ xe ném lên bàn cho bảo vệ rồi chạy một mạch ra khỏi trường. Ai không biết xe này của nàng ấy, thẻ giữ xe cũng chỉ là hình thức.
Gió tạt qua mặt Cổ Tịch, trong lòng Cổ Tịch thầm mắng chửi một ngàn lần. Gió luồn vào khoang miệng khiến miệng và mắt đều sắp chảy nước ra ngoài, làm gì có cảnh tượng tóc bay bay đẹp đẽ như trên phim. Nước mắt chảy xuống hai bên má Cổ Tịch, nàng bám vào vai Nhã Thư, giao mạng luôn cho nàng ấy.
– Cô có bệnh à? Chạy nhanh vậy làm gì.
Trời ơi, Cổ Tịch khóc không ra nước mắt, rõ ràng đã hai mươi mấy năm làm vương, lại phải thất thố thế này đây. Nếu có ai biết nàng vô tình thấy cảnh này nàng chỉ còn có cách nhảy cầu tự vẫn.
– Mau! Mua nón bảo hiểm cho tôi!- Cổ Tịch nhéo vào tay Nhã Thư.
Nhã Thư nghe người ngồi sau léo nhéo một hồi liền ngừng lại tại trung tâm thương mại, vừa vào đó mua nón, vừa rảnh rỗi đi xem phim. Lúc xuống xe Cổ Tịch người không ra người, quỷ không ra quỷ vuốt lại mái tóc tán loạn của mình, lau đi nước mắt, nước miếng trên mặt. Đúng thật là một dã nha đầu! Không bao giờ dạy dỗ gì được.
– Đi, cùng ta coi phim- Nhã Thư đi cùng Cổ Tịch vào trong, mua hai vé xem phim rồi bắp rang, nước ngọt.
– Ta trông có vẻ rảnh đi chơi cùng ngươi à?
Cổ Tịch nhìn đồng hồ, mới một giờ, còn cách giờ hẹn với Ngữ Ngưng xa. Thế nên nàng không phản đối chuyện mua vé xem phim, chỉ là nàng không thích Nhã Thư cái gì cũng tự chủ trương lấy, không hỏi nàng một tiếng.
– Đi đi, nhăn nhó mau chóng biến thành bà lão nha- Nhã Thư xếp hàng soát vé rồi vào bên trong.
Căn bản nàng ấy không hề muốn xem phim, vào xem phim liền ngủ mất, chỉ còn Cổ Tịch ngồi xem bộ phim sướt mướt. Nàng rốt cuộc chẳng hiểu Khuê Thư thế nào tính tình lại cổ quái y như kiếp trước, chẳng qua là, chịu cũng quen rồi, chịu mãi, chịu mãi cũng hơn mười mấy năm. Sớm quen.